Chương 18: Ngũ Nhất coi trọng hoa ven đường

Hoa dại không biết tên ven đường nhẹ nhàng lung lay theo gió. Trong một khắc bọn Tiểu Ngũ Nhất bước vào thôn trang nhỏ, họ liền cảm giác được trong không khí lơ lửng một luồng khí tức khác với tất cả mọi người.

Một đường thẳng tiến về phía trước, trừ xác tang thi rải rác khắp nơi bên ngoài, bọn họ không hề phát hiện được tung tích người sống, thậm chí, cũng không thấy một con tang thi sống nào. Vật tư trong nhà thôn dân cũng bị lấy đi không còn chút gì.

Một thôn trang to lớn lại yên tĩnh trống vắng chẳng khác một tử địa vắng lặng đã lâu.

Tạ Quân nhìn nhà cửa cũ nát xung quanh, thần kinh nhạy cảm khiến hắn cảm thấy cả người không dễ chịu, không nhịn được mở miệng nói: "Sao càng nhìn lại càng thấy chỗ này như thôn quỷ trong phim kinh dị ấy nhỉ."

"Đệt mợ!" Một tên đàn em bị lời của hắn dọa sợ, không nhịn được chà xát cánh tay, gào thét: "Anh, anh đừng nói đáng sợ như thế chứ!"

"Vật tư đều đã bị lấy đi hết, đoán chừng trước đó đã có người đi qua nơi này rồi đi? Thanh niên sống sót hẳn cũng đã sớm chạy thoát, nhìn kỹ mấy tang thi này thì đa phần đều là người già lớn tuổi!"

Võ Văn Vũ xoa cằm phân tích, trời sinh cô to gan, không thấy sợ. Nhìn kỹ mấy thi thể tang thi xung quanh, rõ ràng có thể phát hiện tinh hạch trong óc tang thi cũng đã bị người lấy ra.

"Hẳn là vậy." Viên lão hiệu trưởng cũng gật đầu phụ họa, sau đó nhìn đường phía trước, mở miệng: "Chúng ta vẫn nên đi tiếp thôi, ở đây cũng không có gì đáng nhìn cả."

Thấy tất cả mọi người quyết định như vậy, Tạ Quân cũng chỉ có thể gật đầu, đè cảm giác kỳ quái trong lòng xuống, tăng tốc độ tiến lên cùng với mọi người.

Nhưng mà lúc này Tiểu Ngũ Nhất lại kéo tay áo hắn, chỉ vào mấy đám hoa dại không đáng chú ý trên mặt đất, mặt đầy hiếu kỳ ngây thơ hỏi: "Tiểu Quân Quân, đó là hoa gì vậy?"

"Nho nhỏ, thật đáng yêu!"

Mọi người nghe thấy lời này không nhịn được cười rộ lên, quay đầu lại nhìn thiếu niên nhỏ đáng yêu bộ dáng như đến nông thôn dạo chơi, tâm tình chợt thả lỏng.

Lão hiệu trưởng Viên kiến thức rộng rãi ghé sát vào nhìn một chút liền nói được tên khoa học của cây hoa dại, cười xoa đầu Tiểu Ngũ Nhất: "Bông hoa nhỏ màu xanh lam này gọi là Veronica Persica*, là hoa dại rất thường gặp ở nông thôn."

(*Gốc là 阿拉伯婆婆纳. Hình hoa này bên dưới nhé.)Hamster Giàu Mỡ Thời Tận Thế - Chương 18: Ngũ Nhất coi trọng hoa ven đườngVõ Văn Vũ đi tới, dắt tay Tiểu Ngũ Nhất, để phòng cậu chạy mất lần hai: "Rồi rồi, đừng nhìn hoa nữa, chúng ta còn phải tranh thủ vào nội thành trong hôm nay đó."

Hamster nhỏ bị nắm tay dắt đi, đi ba bước quay đầu hai lần, tựa như có cảm giác gì đó: "Em gái Tiểu Vũ, hình như hoa hoa nhỏ luyến tiếc không muốn chúng ta đi đó!"

Mọi người nghe lời ngây thơ hồn nhiên của thiếu niên nhỏ đều không khỏi bật cười, chỉ coi là thiếu niên nhỏ quá thích bông hoa dại kia.

***

Vào giờ phút này, trong một trường tiểu học giữa sườn núi đầu thôn, một bé gái gầy yếu mở to đôi mắt đẹp đẽ, nhìn vào không trung trước mắt.

Nhìn bóng lưng bọn Tiểu Ngũ Nhất tăng nhanh tốc độ rời đi, nhất thời gấp đến sắp khóc.

"Anh, làm sao bây giờ, bọn họ sắp đi mất rồi! Bọn họ không phát hiện chúng ta ở đây!" Bé gái lấy hai tay lau nước mắt, dị năng của bé vẫn còn quá yếu, vượt qua phạm vi thì sẽ không dò được.

"Không sao, không khóc, có anh bảo vệ em!" Bé trai bên cạnh vỗ vỗ em gái an ủi, trên đoạn cổ tay lộ ra khỏi quần áo không giấu được vết thương xanh xanh tím tím, thế nhưng ánh mắt lại toát ra nét dũng cảm cùng kiên cường vô tận.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân của một người trưởng thành, hai đứa nhỏ nhất thời co rúm lại, cả người sốt sắng nhìn ra cửa. Bé gái sợ sệt đến trốn sau lưng anh trai, vì sợ hãi cực độ mà cả người bắt đầu run rẩy.

Bé trai kiên định bảo vệ trước em gái, trong một khắc nhìn thấy người đàn ông đẩy cửa vào, mắt bạo phát sự căm hận thấu xương.

Đến cùng người đàn ông còn có hai nam sinh nhỏ, ánh mắt họ trống rỗng chết lặng vô hồn, nhìn qua có vẻ là học sinh lớn hơn cỡ lớp bốn lớp năm, một người trong đó còn ôm một bé trai đã bị hành hạ đến thoi thóp trong l*иg ngực.

Nhìn tình cảnh này, bé trai hận đến muốn rách cả mí mắt. Em gái trốn sau cậu che miệng thật chặt, không dám phát ra tiếng khóc nào.

Ánh mắt của người đàn ông dừng lại hồi lâu trên người hai đứa bé còn sót lại trong phòng, không nhịn được liếʍ môi thèm nhỏ dãi, nhưng cuối cùng vẫn do dự nhịn xuống. Tựa như vì hôm nay đã chơi hỏng một đứa, thế nên gã phải tiết kiệm cho ngày mai.

Ánh mắt lưu luyến tham lam mạnh mẽ dừng lại trên người em gái một chốc, khiến bé trai đang bảo vệ phía trước em gái thoáng cứng đờ cả người.

Cũng may, cuối cùng người đàn ông cũng xoay người, động tác thô bạo đẩy hai bé trai ánh mắt đã tê dại kia vào phòng, sau đó khóa chặt cửa lại.

Đợi đến khi tiếng bước chân của người đàn ông rời đi, bé trai và em gái nhanh chóng tiến lại chỗ bé trai bị thương kia. Ma quỷ rời đi, cũng làm hai bé trai tuổi khá lớn kia sinh động hơn một chút, nước mắt chợt mãnh liệt trào ra từ hốc mắt bọn họ.

"Xin lỗi, xin lỗi, chúng tớ không bảo vệ được Thao Thao." Hai nam sinh mười một tuổi không ngừng lấy tay lau nước mắt, hai má và cổ đều có vết xanh tím vì bị đánh và vết bóp: "Tên ma quỷ kia trói tớ với Hạo Tử bỏ bên cạnh, chúng tớ không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn gã không ngừng dằn vặt Thao Thao."

Nghe lời này, Na Na khóc càng thêm mãnh liệt, nhẹ nhàng nắm lấy tay Thao Thao, cũng không dám dùng sức, chỉ vì bé trai đã sớm bị dằn vặt thương tích đầy mình.

"Híc híc híc híc Thao Thao! Cậu tỉnh lại đi!"

Thân là anh trai giờ khắc này Khang Khang cũng không nhịn được đỏ cả mắt, lấy nắm đấm đấm mạnh vào đầu mình: "Tớ ước chi tớ mạnh hơn một chút là tốt rồi, để có thể gϊếŧ chết tên ma quỷ kia, đều là lỗi của tớ!!"

Lúc này, Thao Thao nằm trên đất mở mắt ra, suy yếu mà nhìn những đồng bọn nhỏ của mình, khóe miệng kéo ra một nét cười khó khăn: "Tớ không sao, may là gã không ra tay với em Na Na."

Nghe thấy lời này, bốn đứa nhỏ xung quanh đều khóc thành người nước. Còn Thao Thao, nói xong, hơi thở càng thêm yếu.

Khang Khang nhất thời sốt sắng nắm chặt tay Thao Thao, hận tên ma quỷ kia đến thấu xương, quyết tâm nói: "Đêm nay nhất định tớ sẽ gϊếŧ gã!!!"

Nhưng hai nam sinh lớn bên cạnh lại không nhịn được khóc lóc lắc đầu nguầy nguậy: "Nhưng hình như gã đã nhận ra cậu có điểm kỳ quái rồi, tạm thời hắn sẽ không tìm cậu nữa đâu!"

Những đứa nhỏ trước gần như chơi một hai lần liền bị tàn phế hoặc chết hết, cũng chỉ có Khang Khang chơi mấy lần rồi vẫn nhảy nhót tưng bừng, người đàn ông kia phát hiện ra, lần này mới không để ý đến việc Khang Khang chủ động hiến thân mà đột nhiên bắt Thao Thao đi.

Khang Khang nghe được như chợt rơi vào kẽ băng, không nhịn được nhìn về phía em gái bên cạnh, thống khổ tự trách xoắn tóc mình: "Tại sao lại như vậy, sao lại bị gã phát hiện chứ!"

Đã đến mức này, Na Na bên cạnh lại như không sợ gì nữa, đột ngột đứng lên, xóa sạch nước mắt trên gương mặt: "Chúng ta đi tìm người cứu chúng ta đi! Em vừa nhìn thấy anh trai nhỏ dễ nhìn kia, mùi hương trên người anh ấy cực tốt, nhất định anh ấy sẽ cứu được chúng ta!"

Mấy cái đầu nhỏ nhất thời tụm lại với nhau.

Không quản thành bại, bọn họ chỉ có một cơ hội này.

...

Mạnh Quang Diệu đang hấp thu tinh hạch nghe trong "phòng sủng vật" của gã truyền ra tiếng khóc rung trời, bị mất kiên nhẫn, lập tức nóng nảy đi qua, mở cửa ra.

"Ô hu hu hu Thao Thao cậu ấy đã chết!"

Hai bé trai lớn tuổi chảy nước mắt ôm thi thể Thao Thao đứng lên. Mạnh Quang Diệu hơi liếc nhìn phần dưới quần không ngừng chảy máu kia, không khỏi mắng một câu "xui xẻo", sau đó tập mãi thành quen phất phất tay, hai vòng sáng giống nhau nhìn như xích chó đột nhiên xuất hiện, trực tiếp bám vào cổ hai bé trai.

"Đi ra ngoài ném cho tao, đừng có mà giở trò đấy! Tụi mày làm gì tao cũng cảm nhận được!"

Hai bé trai yên lặng nghe lệnh, sau đó ôm lấy thi thể Thao Thao, không dám khinh suất vội vàng đi ra trường học sau núi.

Cuối cùng Mạnh Quang Diệu liếc nhìn Khang Khang và Na Na trong phòng, hùng hùng hổ hổ đóng cửa lại.

Hai bé trai cẩn thận thả Thao Thao trên bãi cỏ sau núi, liếc nhìn thi thể các bé trai bé gái khác đã bắt đầu có mùi thối, nước mắt chảy ra, quay người không hề quay đầu chạy về trường học.

Đợi khi hai bé trai đã hoàn toàn khuất sau núi, Thao Thao đã trở thành "thi thể" đột nhiên động tay, sau đó chịu đựng đau đớn cả người, bò dậy lảo đảo đuổi đến hướng ra thôn.

Còn may, tang thi trong thôn đều đã bị Mạnh Quang Diệu giải quyết hết, không thì với mùi máu tanh trên người Thao Thao, đi chưa tới vài bước sẽ lập tức bị tang thi cắn xé không còn lại gì.

Tiểu Ngũ Nhất là một hamster nhỏ thành tinh, các giác quan nhạy cảm hơn người bình thường, xa xa cũng cảm giác được phía sau có gì đó đang đuổi theo bọn họ, không khỏi dừng bước.

Võ Văn Vũ thấy thiếu niên nhỏ thất thần, đột nhiên vui mừng vì mình đã giữ cậu, không thì chờ mọi người đi xa cũng không thấy bóng.

"Sao vậy?" Những người khác nhìn hai người dừng bước cũng dồn dập nhìn sang.

"Có gì đó đang đuổi theo chúng ta!" Tiểu Ngũ Nhất nhìn phía sau, nói như thật sự thấy gì đó. Mọi người vừa nghe còn tưởng là tang thi, cả người đều bắt đầu cảnh giác.

Không lâu sau, bọn họ liền nhìn thấy xa xa có một điểm đen nho nhỏ lảo đảo chạy về phía bọn họ. Tiểu Ngũ Nhất nhìn thấy, gần như không chút nghĩ ngợi buông tay Võ Văn Vũ xông ra ngoài.

Mọi người tuy không nhìn rõ nhưng thấy thiếu niên nhỏ gấp gáp cũng vội vàng đuổi theo. Sau đó tất cả mọi người đã thấy bé trai nhỏ ngã vào l*иg ngực Ngũ Nhất, đối phương sắc mặt trắng bệch không chút máu, thương tích khắp người, cả chiếc quần sẫm màu cũng như bị máu thấm ướt.

Thật khó để tưởng tượng là đã trải qua sự hành hạ thế nào.

Mọi người đã thấy nhiều tang thi đáng sợ, thấy nhiều hài cốt khắp nơi, thế nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một bé trai bị tra tấn lăng nhục còn sống sờ sờ. Dù cho trước tận thế cũng đã xem qua những tin tức liên quan, thế nhưng hiện thực, đa phần khoảng cách giữa người bình thường và thứ dơ bẩn như vậy đều quá xa xôi.

"Tại sao lại như vậy!"

Mấy nữ sinh nhìn thấy tình cảnh này cũng không nhịn được che miệng mờ mịt. Tiểu Ngũ Nhất cũng ôm thân thể nho nhỏ không buông, mím môi, vành mắt đỏ hồng.

Lão hiệu trưởng Viên và mấy sinh viên y khoa có mặt đều nhanh chóng tiến lại, nhận lấy đứa nhỏ đã ngất, cởϊ qυầи áo ra, hình ảnh bên trong khiến người thấy phải giật mình.

Ngay cả bọn Tạ Quân và Lưu Đại Sơn cũng bất giác quay đầu không dám nhìn.

"Con mẹ nó, súc sinh!!!"

Ngay lúc này Thao Thao lại khôi phục chút ý thức, nắm lấy ngón tay Tiểu Ngũ Nhất, âm thanh cực kỳ suy yếu, đứt quãng, mọi người gần như không thể nghe thấy. Chỉ có Tiểu Ngũ Nhất là nghe được hết không sót chữ nào.

"Anh... Cứu người... Trong trường học..."