Chương 17: Ngũ Nhất dùng lực uống sữa

Sức mạnh khiến đất rung núi chuyển này làm tất cả mọi người đều chấn động, đồng thời cũng kích động đến đỏ mặt, dị năng giả trở nên mạnh mẽ chẳng phải là tang thi sẽ có thể giảm thêm một chút sao?

Như vậy, thời điểm tận thế kết thúc chẳng phải sẽ gần hơn sao?

"Thật lợi hại quá! Giống y chang siêu anh hùng bên Mỹ luôn!"

"A a quá ngầu luôn! Chùy vạn cân và rìu bổ núi!!"

Bọn học sinh trẻ tuổi nhìn cái hố lớn và vết nứt trên núi xa xa, mồm năm miệng mười kích động bàn tán. Bạn học nam thì biểu hiện sự sùng bái nảy lửa, mắt cũng như phát ra ánh sáng.

Nhưng Tạ Quân và Lưu Đại Sơn lại sớm bị một đòn toàn lực này đào rỗng thân thể, nằm dài trên đất như con cá muối, không ra dáng anh hùng gì cả.

"Đừng nói nữa, ai tới dìu tôi một chút coi!" Tạ Quân nằm trên đất gào thét: "Ném cho hai tụi tôi viên tinh hạch cũng được, sắp hết lực để nói luôn rồi nè!"

Tiểu Ngũ Nhất ngồi xổm xuống cạnh hai người Tạ Quân đầu tiên, nhét mấy viên tinh hạch vào tay hai người, sau đó không nhịn được lấy ngón tay chọt chọt cánh tay rắn chắc của hai người, hai mắt sáng lấp lánh.

Thấy tiểu lão đại vẫn quan tâm đến mình, Tạ Quân và Lưu Đại Sơn đều cảm động không thôi, nhưng mà câu nói tiếp theo của thiếu niên nhỏ liền vứt sự cảm động của bọn họ vào hồ Tây.

"Nhanh khôi phục đi, triệu hồi chùy lớn với rìu quay lại cho tôi sờ sờ nha! Tôi muốn xem thử!"

Tạ Quân và Lưu Đại Sơn: "..." Không yêu nữa.

Cuối cùng chùy lớn và rìu cũng được triệu hồi về, vẫn là hình dạng đen thui bình thường kia, không chút biến hóa. Nhưng mọi người cũng không chê, vây quanh sờ tới sờ lui.

Tạ Quân và Lưu Đại Sơn bị cô lập bên ngoài, rõ ràng không bị người đυ.ng chạm nhưng lại cảm giác cả người không dễ chịu.

"Tôi cảm thấy mình bị chiếm tiện nghi." Tạ Quân nghiêm túc nặng nề nói.

Khuôn mặt sậm màu của Lưu Đại Sơn có biến hóa rất nhỏ, trầm mặc gật đầu.

Tất cả mọi người nỗ lực cầm chùy và rìu lên, thế nhưng sử dụng tới lực uống sữa cũng không thể làm nó lay động chút nào.

Tiểu Ngũ Nhất cũng thử đưa tay ra nâng nâng, kết quả khuôn mặt nhỏ nín đến đỏ bừng, cuối cùng chỉ có thể khϊếp sợ nhìn hai vũ khí có trọng lực hoàn toàn không như thể tích này.

"Tiểu Quân Quân và Đại Sơn Sơn thật lợi hại, ngày nào cũng cầm thế mà không ngại mệt!" Hamster nhỏ thán phục.

Sinh viên vật lý có mặt cũng không nhịn được phát huy tinh thần nghiên cứu khoa học, xoay vòng xoay vòng, sờ cằm nhìn từ trên xuống dưới, hứng thú bừng bừng: "Rõ ràng trọng lượng này trái với quy luật thông thường, cũng không biết cụ thể làm bằng vật liệu gì."

Nghe lời này, Tạ Quân và Lưu Đại Sơn chợt cảm thấy sau lưng phát lạnh, nhanh chóng xông lên như sắp bị người giải phẫu, lấy lại chùy chùy rìu rìu quý như mạng của mình về. Tuy nhiên trong tay bọn họ, hai món vũ khí này chỉ có trọng lượng cực kỳ bình thường, cầm lên dễ như ăn cháo.

Viên lão hiệu trưởng nhìn hai món vũ khí này, cũng đứng một bên suy tư. Khác với những người khác, toàn bộ suy nghĩ của ông đều đặt trên dị năng.

Nhắc đến vấn đề này, nhóm sinh viên xung quanh cũng không nhịn được rơi vào trầm tư. Bạn học thích đọc tiểu thuyết cũng đều biết các dị năng hệ phong lôi vũ điện này nọ, chỉ là thật sự chưa thấy dị năng biến ra rìu và chùy.

Nói đến đây, l*иg phòng ngự của Võ Văn Vũ cũng rất đặc biệt.

Viên lão hiệu trưởng tổng hợp lời của các bạn học, tự suy xét xong liền nói: "Nếu như nói theo lời giải thích của các bạn, xét đến cùng, đây cũng có thể xem như dị năng hệ kim và hệ không gian, chỉ là xuất hiện ít biến dị trong hình thức sử dụng. Tạ Quân và Đại Sơn hẳn là dị năng hệ kim biến dị, hiện hữu hóa thành vũ khí đặc biệt của bọn họ, mà bạn học Tiểu Vũ thì lại thuộc về dị năng hệ không gian biến dị, hướng phát triển thiên về cách ly và phòng ngự, vì vậy nên có hình dáng l*иg phòng ngự."

Những người khác nghe được những lời này cũng bắt đầu suy tư. Nếu chia ra như thế, đặc điểm cũng rõ ràng rồi.

"Ra là như vậy, vậy tôi với Đại Sơn hẳn là hệ kim biến dị, lúc trước hôn mê tỉnh lại, trong tay chúng tôi đột nhiên có thêm hai món vũ khí này. Phỏng chừng có chút quan hệ với nghề nghiệp của tôi với Đại Sơn." Tạ Quân bên cạnh mở miệng nói, sau đó không nhịn được quay đầu nhìn về phía Võ Văn Vũ.

Võ Văn Vũ cũng nói sơ qua tình huống của mình, trên mặt có chút ngượng ngùng: "Từ nhỏ tôi và anh tôi đã sống nương tựa lẫn nhau, vẫn luôn là anh ấy bảo vệ tôi, kỳ thực tôi cũng muốn bảo vệ ngược lại anh."

Tiểu Ngũ Nhất nghe lời này, không nhịn được nhớ lại vóc người cao to khôi ngô kia của Văn Kỳ Kỳ, lại nhìn nhìn thân hình xinh đẹp của Võ Văn Vũ, trong đầu thực sự khó thể tưởng tượng hình ảnh bảo vệ ngược lại kia.

... Ừm, cũng có chút đẹp.

Tiểu Ngũ Nhất nhanh chóng lắc lắc đầu, quăng hình ảnh đáng sợ kia ra ngoài, sau đó ngẩng đầu nhìn sắc trời sắp tối.

Lúc này mọi người quyết định tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Mà ngày mai, cơ bản bọn họ sẽ có thể thật sự tiến vào thành phố Sơn. Nghĩ đến việc lập tức có thể về nhà, mấy bạn học sống ở thành phố Sơn cũng không nhịn được kích động.

Hamster nhỏ cũng cảm thấy mình lại gần ba ba hơn một chút.

***

Ở một bên khác, dị năng của mấy người Nhϊếp Tiêu cũng được tăng cường, không uổng công bọn họ hấp thu tinh hạch bất kể ngày đêm. Vốn là dị năng không chút lực sát thương, cuối cùng đã lộ ra uy lực chân chính vốn nên có.

Lúc này đã tối khuya, mấy người Nhϊếp Tiêu ở cùng một phòng, lần lượt biểu diễn những biến hóa đã muốn giao lưu hồi ban ngày.

Nhϊếp Tiêu thả ra dị năng trong phòng tối, dòng điện xanh u múa may trong không khí, phát ra tiếng nổ chói tai, hiệu điện thế cực cao khiến người khác căn bản không dám tới gần. Mà lốc xoáy nhỏ vốn êm dịu kia cũng biến thành một lưỡi đao gió tốc độ cao, nhẹ nhàng vung ra, một lọ hoa liền yên lặng cắt thành hai nửa.

Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên không nhịn được thán phục, Tiểu Mạc Diệp bên cạnh thiếu chút nữa đã vỗ tay. Sau đó bọn họ cũng dồn dập không chịu thua biểu diễn dị năng của mình.

Tiêu Nghiên với dị năng hệ "băng" từ ngưng đọng ra sương cơ bản nay đã có thể triệt để đóng băng vật trong tay, một tầng băng dày kia chính là minh chứng tốt nhất.

Dị năng của Võ Văn Kỳ lại càng thô bạo đơn giản hơn, hai tay chạm lên đất, cột đất cao một mét liền phá đất chui ra.

"Mạnh thì có mạnh, thế nhưng muốn tôi lấy tay đi chạm tang thi thì tôi từ bỏ." Tiêu Nghiên nhìn sương lạnh đầy tay, mặt thâm trầm nói, vẻ mặt rất không tình nguyện.

Lúc này Võ Văn Kỳ lại không tốt bụng cười cười.

Tiểu Mạc Diệp một bên cũng biểu diễn dị năng của mình, con dao găm nhỏ của cậu có vẻ không thay đổi gì, thế nhưng gọt cột đất lại thoải mái như cắt đậu hũ, gọt xong còn liếc mắt nhìn Võ Văn Kỳ một cái, nhỏ giọng giải thích.

"Để lại bình thường mới không bị ngã."

Võ Văn Kỳ: "..."

Tiêu Nghiên không nhịn được cười rộ lên xoa xoa đầu đứa nhỏ, nhìn dao găm trong tay Mạc Diệp, tò mò mượn xem một chút, sau đó nhẹ nhàng vung lên chính là một dao băng, khiến bản thân cô sợ ngây người.

Tiểu Mạc Diệp cũng kinh ngạc đến ngây người tròn miệng.

"Còn có thể làm vậy sao?"

Võ Văn Kỳ không dám tin, Nhϊếp Tiêu bên cạnh cũng thấy hứng thú rõ ràng. Hai người đàn ông cao lớn bao vây Mạc Diệp, làm Tiểu Mạc Diệp không nhịn được lui về sau hai bước, áp lực như núi.

Nhưng hai người đàn ông này cũng không thể cầm con dao găm nho nhỏ lên khỏi tay Mạc Diệp, so với Tiêu Nghiên cầm dễ như ăn cháo, cảm giác của bọn họ lại như có mấy tòa núi chồng lên, nặng như vạn cân.

"Tà môn!" Võ Văn Kỳ không nhịn được cảm thấy kỳ quái, dùng sức xoa xoa đầu Tiểu Mạc Diệp: "Nói, có phải là nhóc giở trò không hử, mới có bé xíu mà đã thích chị xinh đẹp."

"Em không phải như vậy! Em không có!" Tiểu Mạc Diệp vô tội bị oan uổng, cực kì oan ức, bản thân cậu cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhϊếp Tiêu cũng suy tư.

Tiêu Nghiên bên cạnh lại không nhịn được có chút lo lắng, nhìn Tiểu Mạc Diệp thân thiết mở miệng nói: "Mạc Mạc, vừa rồi chị không làm em bị lạnh chứ?"

"Dạ không, từ nhỏ em đã lớn lên ở Mạc Hà, không sợ lạnh." Mạc Diệp ngoan ngoãn lắc lắc đầu, vừa nãy trong nháy mắt cậu chỉ cảm thấy lạnh vèo vèo, sau thì không có chỗ nào không khỏe.

Nghe thấy lời này, Tiêu Nghiên không nhịn được lại cầm dao găm của Mạc Diệp lên thử một chút, quả nhiên dị năng của cô không ảnh hưởng gì đến thanh dao găm nhỏ này.

Tiêu Nghiên không khỏi vui vẻ đề nghị: "Mạc Mạc, vậy sau này chúng ta cùng liên minh chặt chẽ đi!"

"Dạ!" Mạc Diệp không chút suy nghĩ, vui vẻ dứt khoát gật đầu.

Trong nháy mắt một lớn một nhỏ đã bàn xong quyết định sung sướиɠ này, khiến Võ Văn Kỳ đứng một bên nhìn cảm thấy có chút khó chịu khó giải thích, không nhịn được nắm chặt hai nắm tay, niết ót Mạc Diệp.

"Còn nói không phải, đúng là một nhóc quỷ háo sắc!"

"A a a chị Tiêu Nghiên, anh ấy bắt nạt em!"

"Đừng nghịch!"

Nhϊếp Tiêu giống như bị lãng quên trong góc, mặt không đổi sắc liếc nhìn "một nhà ba người" đánh lộn, sau đó một mình cô đơn - cả người cô quạnh đi đến bên cửa sổ, nhìn mặt trăng bên ngoài, lặng lẽ than thở.

Bảo bối thối, ba ba nhớ con.

# cha già đêm khuya, cô đơn nhớ con #

***

Sân bay Cáp Nhĩ Tân.

Trong phòng yên tĩnh, Ninh Phong và Đoạn Ôn Du cũng trao đổi nghiên cứu dị năng lẫn nhau. Hai người hạ thấp giọng, như là đang trộm bàn bạc tư tình.

Ninh Phong thả ra một ngọn lửa to bằng lòng bàn tay, ánh lửa lập tức chiếu sáng gian phòng tối tăm, sáng lên khuôn mặt hồng hồng của hai người.

Đoạn Ôn Du cũng cầm cái lọ không, nháy mắt bên trong liền chứa đầy nước. Nói chung là để phát huy việc tiết kiệm nước đến cực điểm.

Ninh Phong không nhịn được bĩu môi nhìn lọ nước kia: "Quả nhiên vẫn là dị năng hỏa của tôi cool ngầu hơn!"

Nói rồi, Ninh Phong liền nâng bông hoa lửa trong lòng bàn tay mình, giơ cao cao sảng khoái, vui vẻ đắc chí xoay một vòng tại chỗ, ngọn lửa xán lạn vẽ ra quang ảnh xinh đẹp trong không khí.

"Sau này ông đây muốn làm một nghi phạm châm ngòi cho tâm hồn thiếu nữ, mê đảo hàng vạn thiếu nam thiếu nữ."

Đoạn Ôn Du lạnh mắt nhìn Ninh Tiểu Phong "nhấc tay phóng hỏa", không nhịn được đẩy kính mắt, ngưng tụ ra một quả cầu nước trong tay rồi ném qua.

"Phòng hỏa chống trộm là trách nhiệm của mọi người."

"Hôm nay cứu hỏa, dập lửa đương trường."

"Sắc trời không còn sớm, tắm rửa rồi ngủ đi."

Ninh Phong: "..." QAQ

Tui hận.

***

Một đêm trôi qua.

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, bọn Tiểu Ngũ Nhất lập tức xuất phát hướng về thành phố Sơn, tăng nhanh nhịp bước, chưa tới giữa trưa đã tới một thôn trang nhỏ ở ngoại ô thành phố Sơn, chân chính bước vào khu vực có người cư trú.

Chỉ cần bước qua thôn trang nhỏ trước mắt, bọn họ sẽ đến được thành phố, sau đó đến nhà vài bạn học xem qua, tìm người nhà của bọn họ.

Chỉ là bọn họ chẳng thể ngờ, trong khoảnh khắc bọn họ đặt chân vào thôn nhỏ này, nhất cử nhất động của bọn họ đều bị một bóng người nhỏ bé biết hết.