Chương 16: Điểm dừng đầu tiên của Ngũ Nhất - thành phố Sơn

La Vân Hải chẳng ngờ được rằng ba người Nhϊếp Tiêu xuất thân từ lính đánh thuê, trạng thái của ba người hoàn toàn không thua những bộ đội đặc chủng hắn đã thấy, thậm chí còn cho cảm giác mạnh hơn một ít, do đó hắn cũng không thèm tin hai chữ "bình thường" bọn họ nói.

Nếu dong binh bình thường nào cũng lợi hại thế này, vậy thế giới này thật sự đảo lộn rồi.

Trên thực tế, mấy người Nhϊếp Tiêu quả thật thuộc nhóm đứng đầu mạnh nhất trong thế giới lính đánh thuê. Mà cũng không biết trong đợt tận thế này mấy nhóm cùng thực lực với bọn họ có còn sống không.

Lên đường, có thêm anh em nhà binh gia nhập, Võ Văn Kỳ cảm giác nói chuyện cũng có ý nghĩa hơn, không phải ngày ngày đối mặt với hai tên ít nói Nhϊếp Tiêu và Tiêu Nghiên nữa, không thì anh cảm thấy trước sau gì bản thân cũng sẽ nghẹn chết mất.

Tuy nhiên, bầu không khí vui sướиɠ ngắn ngủi này chỉ kéo dài đến lúc nghỉ trưa liền bị phá hoại không còn một mống. Ba người Nhϊếp Tiêu chưa bao giờ cảm thấy hối hận vì đã cứu những người này như thế, toàn là nén giận để người ta xem như trò đùa.

"Không phải là các người nên tìm thức ăn cho chúng tôi sao!? Nghĩa vụ của quân nhân không phải là trợ giúp những dân chúng như chúng tôi sao?"

Người đàn ông hung hăng càn rỡ trước đó đã chạm phải cái đinh ở chỗ ba người Nhϊếp Tiêu, lúc này tựa như bắt trúng thân phận đám La Vân Hải, xả hết nỗi tức ra ngoài, gần như chỉ thẳng vào mũi một binh lính trẻ tuổi mắng.

Rõ ràng nhìn qua đối phương còn nhỏ hơn hắn vài tuổi.

Nhìn tình cảnh này, La Vân Hải đi tới giải hòa, chia một nửa thức ăn của mình, nhưng đáng tiếc đối phương cũng không thèm biết ơn, vẫn ồn ào bảo thiếu, thậm chí trực tiếp động thủ đoạt lấy một phần khác trong tay La Vân Hải.

Lần này nhất thời chọc giận một đám binh trẻ tuổi phía sau La Vân Hải, xông lên muốn đoạt lại đồ ăn, nhưng còn chưa có động thủ, gã đàn ông vô liêm sỉ kia liền ngã lăn ra đất trước, miệng kêu la: "Lính đánh người rồi!"

Đám La Vân Hải đều bị hành vi tráo trở này làm tức đỏ mặt. Bản thân bọn hắn đã không có nhiều đồ ăn, chia ra một nửa chính mình cũng ăn không đủ no.

Võ Văn Kỳ nhìn bọn La Vân Hải sắp uất ức hóa gấu, rốt cục không nhịn được đứng ra, thả lỏng nắm đấm, cực kỳ vui mừng thở dài: "May là lúc trước ông đây đi đường hoang."

Võ Văn Kỳ trực tiếp đi tới, một cước liền đạp lên thân gã đàn ông chơi xấu nằm trên mặt đất, đánh tới nỗi gã phải kêu cha gọi mẹ. Nhϊếp Tiêu và Tiêu Nghiên thì phụ trách bọn La Vân Hải muốn can ngăn.

"Đừng cướp với cậu ấy, chuyện đánh người sống này vẫn để đám đường hoang chúng tôi giải quyết đi, đừng để bẩn tay."

Bọn La Vân Hải: "..."

Thật ra chúng tôi muốn tới khuyên can.

Võ Văn Kỳ nhằm vào chỗ đau nhất mà đánh, lại không tổn thương tính mạng, đánh một trận sảng khoái rồi liền nhìn tất cả mọi người, mạnh mẽ cảnh cáo: "Đã tận thế rồi, ai thèm cưỡi ngựa quản chó nghĩa vụ cái rắm, mạng ai mà không phải mạng, muốn ăn tự lết đi tìm đi. Thực sự không tìm được thì gặm cỏ gặm vỏ cây, học tập tinh thần cha ông tổ tiên chút đi!"

Mắng xong, Võ Văn Kỳ liền quay đầu, đoạt lại đồ ăn nhét vào tay La Vân Hải, cũng nặng nề vỗ vai đối phương, vuốt mũi nhếch miệng cười: "Cái kia, tôi cũng không mắng mấy anh, cứu vớt nhân dân nguy nan vẫn là nghĩa vụ vĩ đại và vinh quang của mấy anh, chỉ là sau này nhớ phải chọn người, cũng đừng tìm phiền phức như chúng tôi. Sau này, loại nhân dân lương thiện như chúng tôi có thể cứu được thì cứ cứu nha."

Bọn La Vân Hải: "..."

Tiêu Nghiên và Nhϊếp Tiêu bên cạnh cũng không khỏi nhếch khóe môi.

Qua lần này, đám người phía sau cũng không dám ỷ vào thân phận bọn La Vân Hải mà muốn làm gì thì làm nữa, một đường kế tiếp cực kỳ thuận lợi, xuất phát thẳng về hướng Cáp Nhĩ Tân.

***

Sân bay Cáp Nhĩ Tân.

Trải qua sự nỗ lực không ngừng của Ninh Phong và Đoạn Ôn Du, khu vực quanh sân bay đã gần như trở thành căn cứ tí hon của người sống sót, vì mật độ tang thi chợt giảm xuống nên những người sống sót đều dồn dập tìm lại đây.

Có vẻ hai người may mắn hơn ba người Nhϊếp Tiêu một chút, những người may mắn còn sống sót tìm tới chỗ họ đều có năng lực sinh tồn tự vệ nhất định, cũng không đáng ghét.

Chỉ là người ngày càng nhiều lên, khó tránh khỏi phát sinh tranh cãi, nhằm tránh gây hỗn loạn trật tự, Đoạn Ôn Du tạm thời lập ra một [Công ước người sống sót] trong sân bay.

Vốn là hành động vô ý, sẽ có người tuân có người không. Nhưng Đoạn Ôn Du lại không thể nào ngờ phần công ước tạm thời lập ra cho sân bay này, cuối cùng sẽ trở thành công ước mà toàn bộ thế giới đều tuân thủ trong thời tận thế.

Trong tương lai không xa, người vi phạm công ước sẽ bị tất cả mọi người phỉ nhổ.

Đoạn Ôn Du viết ra giấy, tiện tay ghim trên cột ngay đại sảnh sân bay, Ninh Phong nhìn từng dòng liệt kê bên trên, nhếch nhếch miệng, không nhịn được đau não.

"Ai quan tâm thứ đồ chơi này chứ!"

"Viết để nhìn mà, dù sao có còn hơn không."

Hai người tán gẫu dăm ba câu, ngay lúc này, một thiếu niên sống sót chạy vào, vẻ mặt vui mừng hét to với bọn họ.

"Anh Đoàn, anh Ninh, bên ngoài có người của bộ đội đến kìa! Rất nhiều rất nhiều người!"

Đoạn Ôn Du và Ninh Phong nghe vậy kinh ngạc, vội vã ra ngoài xem tình hình, đúng là thật sự thấy được mấy xe binh lính, một mảnh xanh biếc, quân nhân dẫn đầu còn có chức không thấp, lên đến tận thiếu tướng.

Ngô Khánh Phong nhìn Đoạn Ôn Du và Ninh Phong đi ra, lập tức tiến lên trước, thái độ thân thiện giới thiệu bản thân với hai người. Biết nhau rồi liền lời ít ý nhiều nói rõ ý định đến.

Đúng như dự đoán, đều bị thứ Ninh Phong chế tạo gây động tĩnh lớn hấp dẫn tới.

Đối với việc này, Ninh Phong chỉ có thể chột dạ sờ sờ mũi.

Tiến vào đại sảnh sân bay, Ngô Khánh Phong liếc mắt một cái liền chú ý tới [Công ước người sống sót] ghim trên cột, lập tức không nhịn được nhìn về phía Đoạn Ôn Du bên cạnh, sắc mặt vui mừng mở miệng hỏi: "Các cậu đây là cũng định lập một căn cứ ở đây sao?"

Đoạn Ôn Du lập tức lắc đầu, cười nói: "Đây là viết đùa, tùy tiện nhìn là được, hai chúng tôi đều chỉ ở đây chờ người, sau còn phải xuôi nam."

Nghe thấy lời này, ánh mắt Ngô Khánh Phong dán vào công ước trên tường, trong ánh mắt không khỏi hiện lên sự tiếc nuối, sau đó nói ra mục đích chủ yếu của chuyến đi này. Bọn họ không chỉ bị tiếng nổ mạnh hấp dẫn tới đây, chủ yếu là muốn tìm một nơi thích hợp hơn để làm căn cứ cho người sống sót sau này, mà sân bay bên đây chính là mục tiêu đầu tiên trong số những lựa chọn của bọn họ.

Ninh Phong và Đoạn Ôn Du biết được bộ đội đã chỉnh đốn xong xuôi, bước kế tiếp dự định bắt đầu cứu viện, mặt không khỏi lộ ra nét vui mừng. Nhiều ngày trôi qua như vậy, đây thật sự là tin tốt đầu tiên giúp lòng người cảm thấy thoải mái.

Nhưng khóe miệng Ngô Khánh Phong lại vương nét khổ sở, thống khổ khi chỉnh đốn, sợ rằng ai cũng không muốn trải qua. Nhân viên bộ đội bị thương giảm tới bảy tám phần mười, đặc biệt, đây là dưới tình huống may mắn lãnh đạo ngành bọn họ ít bị biến thành tang thi.

Vì có mệnh lệnh đúng lúc, ngăn hỗn loạn bên trong, mới miễn cưỡng cứu được một hai phần mười còn lại này. Trước mắt hoàn toàn không thể liên hệ được với những bộ đội ở nơi khác, nhưng dù tình huống có tốt hơn, phỏng chừng cũng gần như thế này.

Tựa hồ cảm nhận được đau xót trên người Ngô Khánh Phong, Ninh Phong và Đoạn Ôn Du cũng chỉ có thể thở dài nặng nề.

Sau đó Đoạn Ôn Du liền trực tiếp mở miệng: "Không bằng các anh chọn nơi này luôn đi, hiện nơi này đã có không ít người sống sót tụ tập."

Đoạn Ôn Du không nhịn được phát bệnh cũ – bệnh IQ cao, trực tiếp liệt kê đề cử ưu thế trên mọi mặt của khu vực sân bay cho Ngô Khánh Phong: "Hơn nữa, tang thi ở chỗ này đã bị chúng tôi cho nổ gần hết, tình huống cũng tốt hơn những nơi khác, có thể giúp các anh giảm rất nhiều phiền phức."

Ngô Khánh Phong cũng hơi bị thuyết phục, sau đó nhìn Đoạn Ôn Du và Ninh Phong, không nhịn được giữ lại: "Sau này các cậu thật sự muốn rời đi sao? Bây giờ chúng tôi thật sự rất thiếu những người như các cậu!"

"Chờ bọn họ đến sau đó phải đi."

Đoạn Ôn Du mỉm cười nói, ánh mắt kiên định.

Ngô Khánh Phong nhìn vẻ kiên định và tin tưởng của hai người, sửng sốt một chút, cười chúc phúc từ tận đáy lòng: "Vậy thì chúc các cậu sớm ngày gặp nhau, bình an."

"Mượn lời chúc tốt lành của anh."

***

Ba ngày sau, khu vực xung quanh thành phố Sơn.

Lái xe một đường, vừa đi vừa nghỉ, rốt cuộc bọn Ngũ Nhất đã sắp tới thành phố Sơn. Trải qua vài ngày như vậy, tất nhiên dị năng không gian của Ngũ Nhất cũng không thể giấu được.

Tất cả mọi người không phải người ngu, tết Âm lịch đã kết thúc, một đường cao tốc đều thông suốt, thế mà mỗi khi vật tư sắp hết đều có thể đột nhiên phát hiện đống vật tư giữa đường, chuyện kỳ quái này chỉ cần động não một chút là có thể hiểu chuyện gì xảy ra.

Hơn nữa khi bọn Tạ Quân tình cờ gọi Tiểu Ngũ Nhất là "tiểu lão đại" thì mọi người đều hiểu rõ.

Chỉ có điều, khi nhìn vào cái balô dâu tây vừa thần kỳ vừa đáng yêu của thiếu niên, mọi người đều không hẹn mà cùng hết sức ăn ý làm bộ không biết gì cả.

Thiếu niên nhỏ thân mang bảo vật cần được mọi người cùng bảo vệ nha.

Tiểu Ngũ Nhất không hề biết chuyện này, vẫn còn đắc ý cho rằng mình giấu tốt lắm, mỗi ngày đều cần cù làm "hamster ốc", lặng lẽ mở đường, lặng lẽ ném vật tư. Chỉ có lúc nghe xưng hô là cảm thấy khó hiểu, không biết đã có chuyện gì xảy ra, mọi người đều học theo bọn Tạ Quân gọi cậu là "tiểu thiếu gia".

Rõ ràng "tiểu lão đại" nghe uy phong như vậy!

Hơn nữa, ba ba là "lão đại", cậu là "tiểu lão đại", xứng cỡ nào!

"Các anh phải gọi tôi là tiểu lão đại!" Tiểu Ngũ Nhất phùng má tức giận, không vui nhìn đám Tạ Quân, sâu sắc cảm thấy bọn đàn em trong bang mình ngày càng không nghe lời.

"Vâng, tiểu thiếu gia."

Tạ Quân cười cười đáp lời, sau đó ngoài miệng vẫn kiên định gọi "tiểu thiếu gia". Cùng lúc đó, những người khác cũng dùng ánh mắt đặc biệt từ ái nhìn qua.

Ý nghĩ của mọi người cũng rất đơn giản, nhóm bọn họ một đám cao lớn thô kệch, nếu đều gọi một thiếu niên trắng nõn đáng yêu là "lão đại", đây chẳng phải lập tức lộ việc đối phương khác với tất cả mọi người, thân thật sự mang bảo vật sao? Thế nên vẫn là gọi "tiểu thiếu gia" hợp lý hơn.

Đối diện với dụng tâm lương khổ của mọi người, hamster nhỏ chỉ có thể thở phì phò phồng má.

"Hừ, hamster nhỏ tức giận, chỉ có gọi "tiểu lão đại" mới dỗ được."

Võ Văn Vũ bên cạnh nhìn bạn thân kiêm thiếu niên nhỏ nóng nảy đáng yêu như thế, không khỏi cười cong mắt, không nhịn được vươn ngón tay đâm đâm má nhỏ tức giận kia, sau đó liền bị cảm giác mềm mềm phúng phính kia làm cho ngây người.

"Ngũ Nhất em cũng đáng yêu quá đi!!!"

Sau đó, hamster nhỏ liền bị xoa-nắn-bóp, chỉ có thể oan ức bảo vệ khuôn mặt nhỏ của mình: "Mấy người đều bắt nạt người khác, tôi sẽ mách với ba ba."

Mọi người thấy tình cảnh này đều rối rít cười rộ lên rồi lại tiếp tục đi dọc đường cái tiến về phía trước.

Tạ Quân nắm chặt chùy lớn của mình, đi vòng vòng xung quanh, một tay khác nắm chặt một viên tinh hạch. Vì người phải bảo vệ ngày càng nhiều, hắn và Lưu Đại Sơn ngày càng ý thức được tầm quan trọng của thực lực, do đó vừa rảnh rỗi chốc lát hắn liền không ngừng tu luyện.

Nhưng vào lúc này, Tạ Quân đột nhiên cảm thấy không khỏe, khó chịu khẽ rên lên một tiếng, đảo mắt liền ngã xuống đất, khiến mọi người giật nảy mình.

Tựa hồ hấp thu quá nhiều năng lượng tinh hạch, Tạ Quân cảm giác mình khó chịu sắp nổ tung, cuối cùng gần như không khống chế được ném chùy lớn của mình ra ngoài, phát tiết phần năng lượng không có chỗ tiêu hao này.

Chùy lớn bay thẳng đến núi đối diện, "ầm" một tiếng, phảng phất cả ngọn núi đều lay động.

Tất cả mọi người nhìn hố lớn trên núi đối diện, toàn bộ lặng ngắt như tờ, hai mặt nhìn nhau.

Một bạn nam bị chấn kinh lẩm bẩm: "Đờ mờ... Quả là một chùy vạn cân, trâu bò..."

Nhưng mà vung một chùy này xong Tạ Quân lại cảm giác mình triệt để thoát lực, trong thân thể chỉ còn lại một luồng cảm giác kỳ diệu.

Hắn cảm giác dường như mối liên hệ giữa mình và chiếc chùy lớn có phần sâu sắc hơn một chút, cũng như thuận buồm xuôi gió hơn một chút.

Mà ngay sau đó, Lưu Đại Sơn cũng phát ra một tiếng rên khó chịu, tựa như sự ăn ý giữa anh em, dị năng đồng thời biến hóa.

Mọi người nhìn vết chém sâu trên ngọn núi kia, nói là "một rìu bổ núi" cũng không phải là nói quá.