Chương 15: Ngũ Nhất khoác lớp áo

Nghe tin Võ Văn Vũ đã tỉnh, Tiểu Ngũ Nhất lập tức nhào nặn khuôn mặt nhỏ bị hơi nóng hun nhũn ra, vui vẻ nhìn Tạ Quân.

Đám Tạ Quân nhìn bộ dáng sau khi tắm ra của thiếu niên nhỏ, cảm thấy kia quả là dâu tây thành tinh, đáng yêu làm người ta chỉ muốn cắn một miếng.

Tiểu Ngũ Nhất không kịp đợi Tạ Quân nói lại lần nữa, gần như không chờ được chạy ra ngoài, nhanh chóng tìm tới phòng ngủ nhỏ của Võ Văn Vũ, xa xa liền thấy mấy người Hàn Lâm đang vây quanh Võ Văn Vũ nói chuyện.

Tiểu Ngũ Nhất trực tiếp đẩy mọi người ra, nhào tới cạnh Võ Văn Vũ, vui vẻ ôm lấy cổ đối phương không buông: "Em gái Tiểu Vũ, rốt cuộc Ngũ Nhất có thể gặp được em rồi!"

Đối mặt với thiếu niên còn mang vị sữa tắm dâu tây nhào vào ôm ấp yêu thương, Võ Văn Vũ chợt luống cuống tay chân, một mặt ngu người, nhìn thẳng về phía Hàn Lâm bên cạnh.

Nhưng mà Hàn Lâm chỉ kéo bạn học bên cạnh ra ngoài, đồng thời còn cười nói: "Vậy chúng tớ không quấy rầy cậu và em trai Ngũ Nhất một nhà đoàn tụ nữa nha."

"!???"

Em trai Ngũ Nhất!?

Con của anh cô với chị Nghiên thế mà đã lớn như vậy rồi!!?

Võ Văn Vũ khϊếp sợ nghe cái tên này, lại nhìn thiếu niên nhỏ không có nét gì đặc biệt giống Tiêu Nghiên, nhưng cũng có nét đẹp kinh thiên y vậy, nhất thời cảm thấy mình tìm ra chân tướng rồi!

Anh của cô thật trâu bò.

***

Trong một gian nhà phương bắc xa xa, Võ Văn Kỳ chẳng rõ chuyện gì hắt hơi một cái, sau đó liền được Tiêu Nghiên bên cạnh quan tâm thăm hỏi một chút.

Nhϊếp Tiêu không nhịn được nhìn đôi nam nữ vĩnh viễn không đâm thủng tầng giấy này, nhanh chóng quay đầu lại, tiếp tục kiểm kê tinh hạch với Tiểu Mạc Diệp. Ừm, trước mắt không gấp.

Nếu nắm chắc rồi, phỏng chừng con cái đã chạy đầy đất.

***

Đám Tạ Quân và Lưu Đại Sơn chậm vài bước tiến tới xem tình hình, vừa tiến đến liền nghe thiếu nữ ngồi bên giường một mặt nghiêm túc giáo dục thiếu niên nhỏ.

"Tiểu Ngũ Nhất, cháu nên gọi cô mới đúng!"

Đám Tạ Quân dừng lại: "..."

Vòng quan hệ thật hỗn loạn.

Cuối cùng, trải qua một đợt giao lưu nhận người thân cực kỳ hỗn loạn, hai người ông nói gà bà nói vịt, chị em sóng não không cùng tuyến rốt cuộc xác định rõ quan hệ.

Võ Văn Vũ nghĩ đến Nhϊếp Tiêu đã từng có duyên gặp mặt mấy lần kia, nhịn không được cảm thán một anh trai trẻ tuổi ngầu lòi như thế vậy mà đã sớm có con trai. So sánh với anh trai mình và chị Nghiên giày vò nhau, quả thực đau lòng đến nghẹt thở.

Mấy người Tạ Quân bên cạnh cũng mới biết tên đầy đủ của ba ba Ngũ Nhất là "Nhϊếp Tiêu". Nhớ tới cách viết chính xác của tên Ngũ Nhất, chỉ cảm thấy cái tên này được đặt thật tùy tiện.

Tiểu Ngũ Nhất như đọc được tiếng lòng của đám Tạ Quân, khuôn mặt nhỏ không khỏi tức giận khiếu nại: "Tôi được ba ba nhặt được vào ngày 1 tháng 5, ba ba nói đây là vì kỷ niệm tôi đến, không phải tùy tiện lấy bừa!!!"

"Ừm, đơn giản lại độc đáo ý nghĩa, đúng là cái tên rất đặc biệt." Võ Văn Vũ gật đầu phụ họa, làm thiếu niên nhỏ yên lòng, nhưng sau đó liền không nhịn được than thở: "Đáng tiếc là không phải họ "Võ" của chị, ai."

Tiểu Ngũ Nhất cũng nghe hiểu câu đáng tiếc này, không nhịn được vỗ vỗ tay Võ Văn Vũ. Chị em nhìn nhau, sau đó liền không hẹn mà cùng than thở một tiếng.

Ai, cần nắm chặt gấp.

Đám Tạ Quân bên cạnh hoàn toàn không hiểu đây là mật hiệu bí hiểm gì.

Sau đó vì tin Võ Văn Vũ tỉnh lại truyền ra, có ít bạn học lục tục đến thăm. Mọi người vốn đến cảm ơn, mà cuối cùng không biết thế nào đề tài lại quẹo đến bức tượng điêu khắc ban ngày.

Nhớ tới một màn thần kỳ kia, tất cả mọi người bao gồm cả Võ Văn Vũ đều không có chút manh mối nào. Chính nghĩa đột ngột giáng xuống, có thể nói là đã cứu tất cả bọn họ.

"Có bạn học nói là linh hồn đại học Vân đang bảo vệ chúng ta! Mấy bạn học đều nói thấy được một chùm sáng màu vàng kim nhoáng qua trước mắt."

"Còn có việc đó sao?"

Bọn Tạ Quân nghe được lời này hơi kinh ngạc, không nhịn được đưa tầm mắt nhìn về phía Tiểu Ngũ Nhất, bọn họ còn cho là tiểu lão đại của bọn họ lặng lẽ làm ra đây!

Đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của đám Tạ Quân, Tiểu Ngũ Nhất làm bộ như mình cũng là lần đầu tiên nghe được, chặt chẽ che kín lớp áo nhỏ của mình.

"Lúc đó tôi ở trong rừng cây, cũng không thấy một màn thần kỳ như vậy!" Tiểu Ngũ Nhất trợn tròn mắt nói hươu nói vượn, con ngươi trong suốt đen nhánh vô cùng chân thành bình tĩnh, như thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra.

Nhất thời bọn Tạ Quân cũng không tìm được manh mối. Cuối cùng cũng chỉ có thể quy công phần chính nghĩa đột ngột giáng xuống hôm nay cho linh hồn đại học Vân.

Hamster nhỏ thành công khoác áo, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Ba ba nói thân phận yêu tinh nhỏ của nó là một bí mật, không thể nói lung tung.

*

Một đêm bình an trôi qua, mặt trời vừa lên, mọi người liền chuẩn bị rời khỏi trường học. Lúc này, ngoài ký túc xá đã vây đầy tang thi như trong dự đoán, chồng chất, vây kín đến nước chảy không lọt.

Cũng may mọi người đã sớm có chuẩn bị cho việc này, trực tiếp bò lên cửa sổ lầu hai, đẩy ván giường đến tường rào đối diện, sau đó lướt qua đỉnh đầu tang thi trực tiếp nhảy ra đường cái ngoài trường đại học, thêm l*иg phòng ngự của Võ Văn Vũ, có thể nói toàn bộ hành trình không có chút nguy hiểm nào.

Chờ đến khi gần như tất cả mọi người đều đã thuận lợi ra đường cái ngoài trường, cũng chỉ còn Lưu Đại Sơn bọn hắn, rốt cuộc Tạ Quân cũng phát hiện một vấn đề, không khỏi nhìn xung quanh một chút.

"Tiểu lão đại đâu? Vừa nãy mấy cậu có thấy cậu ấy ra ngoài không?"

Lưu Đại Sơn và bọn đàn em cũng không để ý, mà đúng là hình như không thấy thiếu niên ra ngoài, đang muốn ra ngoài tìm thì thấy Tiểu Ngũ Nhất vui vẻ hấp tấp chạy tới.

"Tôi đến rồi, đến rồi!"

"Cậu chạy đi đâu vậy?"

Tạ Quân nhìn bộ dáng hí ha hí hửng của thiếu niên nhỏ, khác nào một con mèo đi ăn trộm không, không nhịn được lại bắt đầu ra dáng phụ huynh lải nhải dạy dỗ: "Lần sau không được chạy loạn nữa biết chưa!"

"Ừ, lần sau sẽ không như vậy nữa." Hamster nhỏ hiểu chuyện gật gật đầu, sau đó thuận theo để Tạ Quân xách lên cửa sổ, mông theo ván giường trượt đến tường rào đối diện, dưới tường thì có mấy nam sinh phụ trách đón tiếp.

Mấy người Tạ Quân còn sót lại cũng nhảy lên cửa sổ, đạp ván giường hai ba bước nhảy ra đường cái ngoài tường rào.

Đoàn người toàn bộ tập hợp, thừa dịp tang thi trong trường vẫn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng chạy ra theo đường cái đi về phía có ít tang thi.

Không ít bạn học nhìn trường học lần cuối, thở dài có chút không nỡ: "Cũng không biết phải đợi đến khi nào mới có thể tắm nước nóng lần nữa."

Nghe lời này, hamster nhỏ chột dạ ôm đôi má trên khuôn mặt nhỏ của chính mình.

Trọn bộ hệ thống cấp nước dùng năng lượng mặt trời trong ký túc xá cùng với máy phát điện khẩn cấp trong phòng, sớm đã được con chuột này cất vào cái kho nhỏ từ lúc nào.

Đã nói muốn tắm với ba ba rồi mà, vậy sao có thể không có nước nóng đây.

*

Đoàn người chạy ra xa, đến một nơi tương đối an toàn thì dần thả chậm bước chân. Phải đi đâu, không có mục tiêu cụ thể, tất cả mọi người có chút mờ mịt.

Lúc này Võ Văn Vũ lại mở miệng, ánh mắt kiên định nhìn phương xa, nói: "Tôi muốn trở lại thành phố Phong tìm anh tôi, lần này tôi lén đến thành phố Vân chơi, không nói cho anh tôi biết, thời gian khai giảng của tôi còn chưa tới, nhất định anh ấy sẽ cho là tôi còn ở nhà, sau đó trở lại thành phố Phong tìm tôi."

Nghe Võ Văn Vũ nói, bạn học cùng ở thành phố Phong chợt có chút kích động phụ họa, mà những bạn học khác lại im lặng, tựa như cũng nhớ tới người nhà xa xa khắp nơi.

Quê hương mọi người, trời nam biển bắc, không giống nhau. Nếu đều phải về nhà, vậy hiển nhiên sẽ là mỗi người một ngả.

"Tôi cũng nhớ cha mẹ tôi, thế nhưng nhà tôi ở Cáp Nhĩ Tân, tôi nên quay lại thế nào đây." Một nam sinh không nhịn được khóc lên, lấy cánh tay chùi nước mắt nói: "Lúc đó mẹ tôi để tôi đến phương bắc gần đó học, tôi lại không chịu, chạy đến phương nam, kết quả giờ ngay cả nhà cũng không về được."

Những bạn học đường xá xa xôi khác cũng không nhịn được khóc nức nở. Không khí lập tức trở nên nặng nề, lão hiệu trưởng đứng một bên cũng lặng lẽ thở dài gạt lệ, trái lại bạn già ông qua đời sớm, nhưng đáng tiếc một nhà con trai lại sống ngoài chỗ công tác, đã sớm năm sáu năm không trở về.

Tiểu Ngũ Nhất không hiểu bản đồ nước Hoa cho lắm, chỉ là nhìn bạn học đến từ Cáp Nhĩ Tân kia, lóng ngóng mở miệng an ủi: "Cậu không cần đau lòng, tôi cũng muốn đến phương bắc tìm ba ba, cậu đi với tôi đi, nhất định có thể tìm được."

"Không bằng thống kê quê hương từng người trước đi, không có lý do phải xa nhau bây giờ, thành phố Vân của chúng ta gần như nằm cuối phía nam, không cần quan tâm là đi đâu đều có thể tìm được một đường tiện nhất." Võ Văn Vũ không nhịn được mở miệng nói, sau đó lượm gậy, trực tiếp vẽ ra một con gà lớn trên mặt đất.

Tiểu Ngũ Nhất trực tiếp ngồi xổm xuống bên cạnh nhìn qua, nhìn một nét vẽ ra bản đồ nước Hoa, phát ra tiếng thán phục không rõ: "Em gái Tiểu Vũ, em thật là lợi hại nha!"

"Gọi cô!"

Rất nhanh, nơi mọi người muốn đi đều được thống kê hết, thật trùng hợp, đúng lúc là một đường đi thẳng từ nam đến bắc.

Tạ Quân nhìn cũng không nhịn được cười rộ lên: "Này không phải cũng là con đường đã nhất trí đi tìm ba ba cho tiểu thiếu gia sao? Chúng tôi vốn dự định đi một đường như thế đến phương bắc, cuối cùng đến tất cả thành phố xem tình hình một chút."

Võ Văn Vũ nhìn kết quả không cần mỗi người đi một ngả này cũng không nhịn được cười rộ lên, sau đó nhìn Tiểu Ngũ Nhất và Tạ Quân nói: "Có phải Tiểu Ngũ Nhất đã quên anh của chị với ba của em đều cùng đi xa nhà hay không? Nói không chừng chỉ tới thành phố Phong là đã có thể gặp luôn được anh của chị và Nhϊếp đại ca rồi!"

"Đúng ha!" Tiểu Ngũ Nhất bỗng tỉnh ngộ đấm quả đấm nhỏ vào lòng bàn tay, sau đó ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn bản đồ gà nhỏ kia, ngón tay giả làm bút vẽ vẽ: "Chúng ta vốn đi từ mông gà đến đầu gà, nhưng bây giờ có thể chỉ cần tới bụng gà là có thể thấy ba ba rồi!"

"Thật sự gần hơn rất nhiều nha!"

Mọi người nghe lời đáng yêu của Tiểu Ngũ Nhất bỗng dưng nở nụ cười, bầu không khí trầm lắng bị quét đi.

"Vậy chúng ta liền lên đường đi! Trạm thứ nhất thành phố Sơn."

"Sau đó đứng thứ hai chính là thành phố Phong nha!" Tiểu Ngũ Nhất gần như không thể chờ được nữa: "Sẽ có thể thấy ba ba nhanh thôi, Ngũ Nhất muốn cho ba ba một niềm vui thật lớn!"

***

Một bên khác, trên quốc lộ từ Mạc Hà đến Cáp Nhĩ Tân.

Mấy người Nhϊếp Tiêu gặp được bộ đội chuẩn bị hành quân đến thủ đô. Một mảng trang phục xanh lục sặc sỡ khiến người ta cảm thấy thân thiết, khiến những người vẫn đi theo sau bọn họ mừng rỡ như điên.

"Bộ đội xuất hiện rồi! Chúng ta đều được cứu rồi!!!"

"Quá tốt rồi!!!"

Nhưng mà những binh lính xuống xe nghe thấy lời này lại có vẻ mặt đắng chát. Trong đó, quân nhân dẫn đầu đám người kia thẳng tiến đến chỗ ba người Nhϊếp Tiêu, ba người này khác với tất cả mọi người gần như là điều liếc mắt có thể thấy.

"Xin chào, chúng tôi là bộ đội đóng quân ở biên thành, tôi là La Vân Hải, trước mắt là đội trưởng tiểu đội này."

"Xin chào, Nhϊếp Tiêu."

Nhϊếp Tiêu gật đầu với đối phương, kế đó không nhịn được giương mắt nhìn số người bước xuống từ xe bán tải, chưa tới hai mươi. Bộ đội đóng quân tại biên thành, sao lại chỉ có bấy nhiêu người.

Tựa như nhận thấy được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu này, La Vân Hải gỡ nón xuống, lập tức đỏ mắt nói: "Như anh nhìn thấy, chúng tôi là một nhánh đơn độc. Các chiến hữu khác đều biến thành tang thi rồi, chỉ còn chúng tôi may mắn trốn ra."

Đám người phía sau nghe nói như thế, nhất thời không thể tin nổi, bọn họ còn tưởng là nhà nước phái người đến cứu bọn họ, tức thì tan vỡ tại chỗ, khóc lớn: "Xong rồi, làm lính cũng không sống được, vậy chẳng phải chúng ta đều xong rồi sao!"

"Tất cả câm miệng!"

Võ Văn Kỳ không thể nhịn được nữa quay đầu lại quát, lúc này sắc mặt anh cũng không được tốt lắm. Tình huống của bộ đội biên thành cũng phản ánh được tình huống nhất định của đội cùng trình độ.

Xem ra tình hình tận thế còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng.

"Bây giờ chúng tôi định đến Cáp Nhĩ Tân, tình huống của bộ đội tỉnh chắc... tốt hơn chúng tôi một chút." La Vân Hải nói mục đích, nhưng hắn biết trong lòng mình cũng không có lòng tin tuyệt đối.

Chiến hữu sớm chiều ở chung, cái tình cảnh cắn xé trước mặt mình đó, bọn họ cả đời khó quên.

"Vậy thật đúng lúc, chúng ta cùng đường." Tiêu Nghiên bên cạnh mở miệng nói, so với những người phía sau, bọn họ lại càng muốn làm thân với những binh lính này hơn: "Chúng tôi cũng muốn đến đó tìm người."

La Vân Hải nhìn khí chất nổi bật của ba người Nhϊếp Tiêu, rốt cuộc không kìm nổi tò mò hỏi: "Các cậu thuộc bộ đội nào? Đặc chiến sao?"

Nghe lời này, ba người Nhϊếp Tiêu nhất thời đều cười cười.

"Cũng không phải, chỉ là ba dong binh dã chiến bình thường thôi."

La Vân Hải nghe vậy, không khỏi kinh ngạc.