Chương 14: Ngũ Nhất tắm rửa thoải mái

Vài tiếng súng nổ vang khiến đám tang thi lại phân tán bớt, Tạ Quân và Lưu Đại Sơn thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không dám trì hoãn chút nào, tiếp tục gϊếŧ ra một đường cho l*иg phòng ngự bên kia.

Dưới sự mở đường của Tạ Quân và Lưu Đại Sơn, lực cản do tang thi chồng chồng chất chất gây nên dần yếu bớt, Võ Văn Vũ đã khôi phục một phần dị năng liền nhanh chóng dẫn tất cả người sống sót trong trường vọt ra khỏi đám tang thi.

Xông ra trùng vây, nhìn thấy Tạ Quân và Lưu Đại Sơn, tất cả mọi người không kịp nhiều lời cảm kích, liền nghe theo đề nghị của lão hiệu trưởng, ngựa không dừng vó chạy về tòa ký túc xá mới xây còn chưa mở ở phía bắc, đề phòng tang thi phản ứng kịp, họ vừa quay đầu vừa đi vòng vèo.

Tiểu Ngũ Nhất cũng dẫn bọn đàn em ra khỏi lầu thí nghiệm, hội hợp với mọi người xong cũng trốn vào tòa ký túc xá mới xây bên khu bắc kia.

Vì vẫn chưa cho học sinh vào ở, tòa ký túc xá mới này không có tang thi, lão hiệu trưởng lấy chìa khóa ra mở cổng lớn bên ngoài, để tất cả mọi người tiến vào an toàn xong, liền vội vàng khóa cửa sắt lại một lần nữa.

Lúc này Tạ Quân cũng đã vào ký túc xá, nhìn tình cảnh này lại không khỏi có chút lo lắng, nhíu mày hỏi: "Bây giờ chúng ta đều ở đây, vậy sau này làm sao ra ngoài đây? Chúng ta nhiều người như vậy, tang thi nghe mùi không lâu sẽ bao vây nơi này, lúc ấy chúng tôi cũng ở với mọi người, khi đó cũng không thể cứu thêm lần nữa."

Lo lắng của Tạ Quân không sai, mà lão hiệu trưởng còn chưa kịp mở miệng thì xung quanh đã có bạn học tranh trả lời, nghe có vẻ đã đặc biệt nghiên cứu địa hình rồi.

"Cửa sổ phía sau ký túc xá này nối liền với tường bao phía bắc của trường tụi tôi, bò lên cửa sổ là có thể thoải mái leo ra lối đi bộ bên ngoài, nếu không phải sau này nơi đây dùng làm phòng cho nữ, cũng không phân cho năm ba, thì trốn ra không phải rất thuận tiện sao."

Tạ Quân bỗng nhiên tỉnh ngộ: "..." Thì ra là như vậy.

Lão hiệu trưởng không nhịn được nghiêm túc nhìn về phía bạn học nọ, nhớ kỹ mặt cậu ta.

Nhưng lúc này, l*иg phòng ngự bao trùm trên đỉnh đầu mọi người đột ngột biến mất, tất cả mọi người sững sờ, bạn học phía sau cũng bắt đầu náo loạn. Tạ Quân và lão hiệu trưởng nhanh chóng bước qua xem, liền phát hiện Võ Văn Vũ đã ngã vào l*иg ngực bạn học nữ bên cạnh từ lúc nào, hôn mê bất tỉnh.

Tình cảnh này khiến tất cả mọi người sợ hãi, cuối cùng sau khi được sinh viên y khoa kiểm tra tỉ mỉ mới biết một hồi sợ bóng sợ gió, chẳng qua chỉ là cô đang ngủ. Có vẻ dạo này tiêu hao quá nhiều tinh thần, sau khi đảm bảo mọi người an toàn thì gánh nặng thân thể của Võ Văn Vũ lập tức bộc lộ ra.

Mà lúc này, Tiểu Ngũ Nhất cũng đẩy vòng vây ra tiến tới cạnh Võ Văn Vũ, thân hình nho nhỏ không dễ chui vào, nhưng nhìn Võ Văn Vũ ngủ say, cậu chỉ có thể tiếc nuối dời chuyện anh em nhận thân lại.

"Đừng lo, chỉ là đang ngủ thôi." Tạ Quân nhìn ánh mắt lo lắng của tiểu lão đại, không khỏi mở miệng an ủi: "Không lâu nữa chị cậu sẽ tỉnh ngay!"

"Đây là em gái Tiểu Vũ!"

Tiểu Ngũ Nhất bất ngờ không kịp chuẩn bị đã bị Tạ Quân xoa xoa đầu, không khỏi tức giận biện giải một câu, sau đó liền nâng khuôn mặt nhỏ canh giữ bên người Võ Văn Vũ, mặt đầy chuyên chú nhìn đối phương ngủ.

Nhìn Võ Văn Vũ ngủ trầm trầm an ổn, thiếu niên nhỏ có chút không kiềm được vui vẻ trong đáy lòng, rung đùi đắc ý, ngẩng đầu kiêu ngạo nói với Tạ Quân: "Tôi tìm được em gái Tiểu Vũ, nhất định ba ba tôi sẽ khen tôi! Nhất định Văn Kỳ Kỳ cũng sẽ cực kì vui vẻ."

Tạ Quân nghe vậy cũng không nhịn được cười đáp lời. Quay đầu nhìn Võ Văn Vũ ngủ, nhớ tới động tác của đối phương, chỉ cảm thấy đây là một người thật giống tiểu lão đại – vừa đáng yêu vừa kiên cường.

Bạn học xung quanh nghe được cuộc trò chuyện của hai người, rốt cuộc cũng chú ý tới thiếu niên nhỏ đặc biệt dễ nhìn này. Khi biết tên đối phương là "Võ Nhất", nhất thời liền tin đây chính là em trai Võ Văn Vũ.

Đều họ "Võ/Ngũ"*, dựa theo dòng họ truyền thống Hoa Hạ không hề nghi ngờ đây có thể không phải là người một nhà.

(*Võ – 武 và Ngũ – 五 đều phát âm là wǔ.)

Mà lúc này, sắc trời cũng đã tối. Trải qua nhiều lần mạo hiểm như vậy, mọi người cùng nhất trí ở lại qua đêm, thần kinh căng thẳng hồi lâu cuối cùng cũng được thở phào, tất cả mọi người đều đặc biệt quý trọng khoảnh khắc an bình này.

Liêu Dũng làm sao cũng không ngờ tới việc hai người Hàn Lâm và Võ Văn Vũ bị đẩy mạnh vào đống tang thi nay vẫn còn sống, lúc này cũng chen vào tìm, ôm bạn gái kích động khóc lên. Người yêu tưởng mất mà lại còn đây, khóc như một đứa bé.

Hàn Lâm nhìn Liêu Dũng cũng sửng sốt một chút, sau đó nước mắt cũng rơi xuống. Ngàn lời vạn chữ tất cả đều ngưng tụ trong những giọt nước mắt sau tai nạn này.

Tạ Quân nhìn phòng ngủ bị vây đến nước chảy không lọt, tuy có vẻ hơi sát phong cảnh nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng ngắt lời: "Mọi người ra ngoài trước đi, để bạn học Tiểu Vũ nghỉ ngơi một chút, có lời gì chúng ta ra ngoài từ từ nói."

Tiểu Ngũ Nhất nhìn Liêu Dũng và Hàn Lâm ôm nhau, lúc này cũng hiểu được hai người "bạn thân và bạn cùng phòng" bị đẩy vào đống tang thi là chỉ ai, sau ngẫm lại cũng bắt đầu có chút nghĩ mà sợ lại khẩn trương.

"Sao cô ta lại có thể ác như vậy cơ chứ!" Tiểu Ngũ Nhất không nhịn được xiết chặt nắm đấm, đau lòng nhìn Võ Văn Vũ, căm giận khổ sở nói: "Rõ ràng em gái Tiểu Vũ tốt như thế!"

Nghe Tiểu Ngũ Nhất nói, Tạ Quân chợt trầm mặc một chốc, xoa xoa đầu thiếu niên nhỏ. Trong thời kỳ tận thế này, quan hệ có tốt cỡ nào đi nữa cũng có lúc không thể địch lại sự ích kỷ xấu xa của lòng người.

Cuối cùng, tất cả mọi người đều biết việc Lâm Mộng Phỉ đã làm với Võ Văn Vũ và Hàn Lâm, dù đa số mọi người cũng không nhận ra người tên Lâm Mộng Phỉ này, thế nhưng cũng không cản được bọn họ đau lòng thay cho hai người Võ Văn Vũ, đồng thời cũng hận đến nghiến răng.

Nếu như không phải có Võ Văn Vũ tốt bụng, có khả năng tất cả bọn họ đang ngồi đây đều đã phải chết.

Lúc này, Lâm Mộng Phỉ và Trịnh Văn Tuấn nên vui vì bản thân quá sợ chết mà không theo cùng bọn Tạ Quân, không thì hiện giờ mỗi người một quyền là có thể trực tiếp đấm chết bọn họ.

Lão hiệu trưởng đứng bên cạnh nghe được sự tình này cũng không khỏi cảm thấy thất bại và khổ sở. So với Võ Văn Vũ vừa tốt bụng vừa kiên cường, ông rất khó chấp nhận một học sinh như vậy mà lại xuất phát từ đại học Vân bọn họ.

"Hi vọng các bạn học đang ngồi đây, đừng ai lại làm ra hành động dùng bạn thân làm lá chắn đạn như Lâm Mộng Phỉ."

Lão hiệu trưởng không nhịn được đứng lên, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người đang ngồi, lời dạy dỗ phát ra từ tấm lòng, cũng có chút hi vọng: "Tuy rằng đây là tận thế, nhưng thân là một giáo viên, tôi hi vọng mọi người có thể giữ lại phần lương tri cơ bản nhất. Nếu lòng người cũng biến dị như tang thi, vậy tận thế này sẽ thật sự không còn chút hi vọng nào nữa."

Nghe lão hiệu trưởng nói xong, họ trầm mặc hồi lâu, có bạn học không nhịn được khóc rống lên: "Hiệu trưởng Viên, thế giới cũng đã thành như vậy, chúng ta thật sự còn có thể hi vọng sao!"

Lão hiệu trưởng họ Viên nhìn tất cả mọi người, cặp mắt bao hàm trí khôn và sự từng trải mang đầy nét ôn nhu hiền lành, trả lời chắc chắn: "Bây giờ chúng ta có thể may mắn sống sót, đó chính là hi vọng."

Đám Tạ Quân và Lưu Đại Sơn ngồi nghe hiệu trưởng Viên nói, lòng cũng dấy lên hi vọng chờ đợi với tương lai. Tiểu Ngũ Nhất cẩn thận ngồi cạnh nghe, không nhịn được dùng hai mắt sáng lấp lánh nhìn Viên lão hiệu trưởng.

Chẳng trách ba ba nói giáo viên là nghề nghiệp thần thánh nhất của thú hai chân.

Hiện tại hamster nhỏ cũng thích giáo viên nhất.

Viên lão hiệu trưởng giảng cho mọi người một bài học ngắn gọn trong thời tận thế, nhìn đáy mắt bọn nhỏ dần sáng lại, thoáng vui mừng cười rộ lên, sau đó liền mở miệng nói một tin tức đủ để mọi người phấn khởi.

"Tôi vừa đi xem, máy phát điện trong ký túc xá này có thể dùng, chỗ nhận năng lượng mặt trời trên tầng cao nhất cũng có tích trữ nước, thế nên hiện tại mọi người đều có thể đi tắm nước nóng. Hệ thống nước nóng cần dùng thẻ sinh viên để mở, các bạn không có thẻ trên người mời đến tìm tôi lấy, hôm nay hiệu trưởng mời mọi người tắm!"

Nghe lời này, tất cả mọi người sửng sốt một chút, sau đó tiếng hoan hô lập tức bùng nổ.

"A a a hiệu trưởng vạn tuế!!!"

"Quá tốt rồi, trên người tôi cũng sắp thúi chết!!!"

Tận thế đã bắt đầu nhiều ngày như vậy, lại không có chuyện gì vui hơn được tắm. Dù là bọn Tạ Quân thì mấy ngày nay cũng chỉ dùng nước làm ướt khăn mặt rồi xoa xoa, nói ra thì, trên người thật không thể nào sạch sẽ.

Viên lão hiệu trưởng nhìn mọi người mừng rỡ như điên, giương mắt nhìn trường học, lộ ra nụ cười hòa ái. Vậy đại khái ông cũng đã đại diện trường học tặng bọn học sinh một phần lễ cuối cùng.

—— chỉ mong tất cả mọi người có thể tẩy đi uể oải cùng bi thương trong thời khắc này, mang theo hi vọng để lại một lần nữa khởi hành.

Tiểu Ngũ Nhất nhìn mọi người vui vẻ như vậy, cũng không nhịn được cười ngây ngô. Mãi đến tận khi mình bị đẩy mạnh vào buồng tắm mới ý thức được việc tắm nước nóng là một ý tưởng tệ đến cỡ nào đối với hamster nhỏ.

"Tiểu lão đại cứ từ từ tắm, nước nóng này thật là thoải mái ghê! Đưa cái thẻ này vào khe, mở vòi sen ra là có nước nóng rồi." Tạ Quân tắm xong cả người sảng khoái bước ra, sau đó nhét thẻ sinh viên mượn được vào tay Ngũ Nhất, vừa dạy vừa đẩy người vào phòng tắm.

Tiểu Ngũ Nhất sợ hãi giãy dụa từ chối: "Tôi không muốn tắm!!!"

"Ngoan, đừng khách sáo, nước nóng dư đủ!"

Nói xong, Tạ Quân liền dứt khoát đóng cửa bên ngoài lại, Tiểu Ngũ Nhất chỉ có thể nhìn vòi hoa sen trên đỉnh đầu, lâm vào khó khăn lớn nhất trên đời.

Tiểu Ngũ Nhất cúi đầu nhìn hình dáng bây giờ của mình một chút, nghĩ hiện tại chắc cũng sẽ không chết đuối, liền lấy dũng khí và quyết tâm, trực tiếp cởi hết quần áo đứng cạnh vòi sen.

Trước tiên cẩn thận mở vòi nước ra, lại cẩn thận đặt tay nhỏ xuống dưới vòi sen. Sau đó nước nóng chảy qua da dẻ mang lại cảm giác thoải mái, liền khiến hamster nhỏ sợ ngây người, đôi mắt cũng cả kinh trợn tròn!

"Thật thoải mái nha www!"

Tiểu Ngũ Nhất đứng dưới vòi hoa sen, nhắm mắt lại phát ra tiếng ngâm thoải mái từ linh hồn, chẳng trách lần nào ba ba cũng tắm lâu như vậy!

"Lần sau bảo bảo cũng phải tắm với ba ba!"

Tiểu Ngũ Nhất đắm chìm trong làn nước nóng thoải mái, khoảng chừng nửa giờ sau, Tạ Quân lại đột nhiên gõ cửa thúc giục bên ngoài.

Bị thúc giục, Tiểu Ngũ Nhất bất đắc dĩ khóa nước, lấy khăn mặt ra lau khô thân thể, lại đổi một bộ đồ mới sạch sẽ vừa vặn, lúc này mới chậm rãi ra khỏi phòng tắm.

Vừa ra liền nghe được một tin tức làm người vui mừng trong miệng Tạ Quân.

"Chị Tiểu Vũ nhà cậu vừa tỉnh lại!"

"Có thật không!!!?"