Chương 4: [Phiên ngoại] Áo lông tình thú 🌵

Editor: Sel

Sau khi biết An Kiều cùng Lý Kiêu ở bên nhau, Phương Văn Kỳ tặng cho cô một bộ áo lông.

An Kiều nhận được chuyển phát nhanh, mặt nóng như lửa.

Cô gọi điện cho Phương Văn Kỳ:

"Cậu mau nói cho mình biết, cmn cái này là cái gì?"

Cô nàng ở đầu dây bên kia vẫb ung dung cắn móng tay: "Áo lông hạ gục xử nam chứ còn gì nữa, cậu chưa thấy bao giờ à?"

An Kiều:...

"Cậu mua áo lông tình thú cho mình làm gì?"

Phương Văn Kỳ cười cười: "Không phải ba mẹ cậu đi du lịch nước ngoài sao? Cơ hội ngàn năm có một nha! Cậu gọi Lý Kiêu đến nhà làm bài tập, sau đó mặc áo lông..."

"Mặc mặc bà nội nhà cậu ấy!" An Kiều trực tiếp cắt điện thoại.

Phương Văn Kỳ thở dài:

"Người trẻ tuổi yêu đương đúng là khó hiểu!"

An Kiều cúi đầu nhìn áo lông trong tay.

Cổ áo rất bình thường, nhưng áo lông chỉ có mặt trước chứ không có mặt sau, chỗ bộ ngực còn có khoé kéo.

Mông cùng hai chân chỉ được gắn với nhau bằng hai sợi dây, mỏng đến nỗi giống như chỉ cần kéo nhẹ là có thể đứt.

Nếu như mặc vào...

An Kiều đỏ mặt nhìn nửa ngày.

Trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, rốt cuộc lấy hết can đảm, tay run run cầm lấy điện thoại gọi đi.

Điện thoại chỉ vang lên một tiếng liền có người bắt máy:

"Anh đây!"

Thanh âm thiếu niên khàn khàn, còn mang theo điện từ, truyền vào tai khiến cô ngứa ngáy.

An Kiều khẩn trương nắm chặt ngón tay, thử thăm dò hỏi: "Ngày mai...anh có rảnh không ạ?"

Lý Kiêu nghe vậy, nhướng mày nhìn thoáng qua quyển lịch để bàn.

Ngày mai thứ 7, 10 giờ hắn có một buổi học kèm 1v1.

Hắn dời đi ánh mắt, lưu loát trả lời:

"Ngày mai anh rảnh, bảo bối có chuyện gì sao?"

Nghe thấy hắn nói vậy, cô gái nhỏ dùng thanh âm vẫn còn run rẩy nói tiếp:

"Vậy ngày mai...anh có thể tới nhà em làm bài tập không?"

Lý Kiêu buông bút, thiếu chút nữa bật cười:

"Đến nhà em làm bài tập?"

An Kiều nghe được trong giọng nói của hắn chứa ý cười liền thẹn đến mức muốn khóc.

Cô biết là hắn cố ý, đành không đủ tự tin mà uy hϊếp:

"Ngày mai 8 giờ anh nhất định phải tới!"

Nói xong liền nhanh chóng tắt điện thoại.

Lý Kiêu nhìn giao diện "trò chuyện kết thúc", cong cong khoé miệng.

Sao lại có thể đáng yêu như vậy nhỉ?

An Kiều ném điện thoại sang một bên, ngã xuống giường, điên cuồng đấm gối đầu.

A a a cô đúng thật là điên rồi!!!

Làm bài tập cái rắm!!!

Xấu hổ muốn chếttt!!!

Cô lâm vào tình cảnh vô cùng hối hận, hối hận muốn qua đời.

Nằm trên giường diễn một bộ sống không còn gì luyến tiếc xong, An Kiều ngồi dậy, nhìn chằm chằm bộ áo lông kia phát ngốc.

Sau đó cam chịu xuống giường, kéo ra rèm cửa, bắt đầu cởi váy ngủ màu trắng trên người xuống.

Bởi vì không có ai ở nhà, nên sau lớp váy ngủ cô cũng không mặc nội y.

Trong lúc cởi váy ngủ ra, thuần miên vải dệt cọ xát hai luồng trước ngực, làm núʍ ѵú mẫn cảm hơi nhếch lên.

Cô bất chấp thẹn thùng, nghiên cứu một chút cách mặc rồi nhanh chóng mặc lên.

Đứng ở trước gương lớn, An Kiều túng quẫn đến mặt đỏ bừng.

Từ trước tới nay cô chưa từng mặc những loại quần áo thiếu đứng đắn thế này.

Áo lông này cũng quá sắc tình rồi.

Bên eo là kiểu dáng bó sát.

Hai bầu vυ" bị cổ áo chèn ép tạo thành một cái rãnh sâu hun hút, bên cạnh còn lộ ra nửa bộ ngực trắng nõn.

Núʍ ѵú nhỏ bị áo lông cọ xát khiến hoàn toàn cứng lên, đem áo lông nhô lên thành hai điểm.

Xuống phía dưới...

Nộn huyệt trần trụi bị lông vũ dán lên, vô cùng ngứa ngáy, làm cô nhịn không được kẹp chặt hai chân cọ xát.

Xoay người...

Phía sau lưng không có gì che đậy, em nhỏ chân dài nhìn không xót thứ gì.

Đúng là tiện thật...

Tiện cho Lý Kiêu ôm cô, vòng lấy eo nhỏ, từ sau lưng trần trụi mà vói vào phía trước.

Duỗi tay đến trước, cầm một nửa bầu ngực dâʍ đãиɠ bị lộ ra ngoài.

Tay hắn khớp xương rõ ràng, ngày thường chỉ cầm bút, bây giờ lại nắm lấy vυ" non mềm của cô mà tuỳ ý đùa bỡn, hai ngón tay thon dài nhéo lấy tiểu núʍ ѵú tinh tế vuốt ve.

Còn xấu xa mà ấn núʍ ѵú xuống nhũ thịt đảo quanh.

Hắn một bên chơi một bên bức bách cô nhìn chính mình trong gương.

Trong gương thiếu nữ mặc áo lông dâʍ đãиɠ, trước ngực bị thiếu niên tuỳ ý chơi đùa.

Hai bầu vυ" bị hắn chà đạp đến đỏ bừng, núʍ ѵú cũng đáng thương nhếch lên.

Cô bị thiếu niên phía sau ôm chặt lấy, mông nhỏ kề sát hông của hắn, rõ ràng cảm nhận được côn ŧᏂịŧ của hắn cứng rắn nóng bỏng cọ vào trên mông vểnh.

Hắn còn cắn vành tai của cô, mơ hồ không rõ ràng hỏi:

"Bảo bối, bị anh chơi đến sướиɠ sao?"

Cô bị đùa bỡn không nói lên lời, chỉ có thể dựa vào trong l*иg ngực của hắn, rêи ɾỉ kiều suyễn...

...

Dừng lại dừng lạ dừng lại!!!

An Kiều điên cuồng lắc đầu.

Quá xấu hổ, mau dừng lại.

Cô đỏ mặt nhìn mình trong gương.

Lý Kiêu không phải loại người như vậy, anh ấy sẽ không làm ra loại chuyện này.

Sự thật chứng minh, cô sai vô cùng.

Cô vì chính cái suy nghĩ ngây thơ ngu ngốc này, mà sau này phải trả giá rất đắt.

Ngày hôm sau An Kiều dậy rất sớm.

Cô rối rắm nửa ngày không biết nên mặc cái gì, tới tới lui lui đã thay vài bộ váy.

Cuối cùng đổi thành một bộ váy mặc ở nhà, lá sen điểm xuyết trên tay áo cùng làn váy, vô cùng có phong cách của thiếu nữ.

Lại vẽ một chút mày lá liễu, tô một ít son kooi, miệng phấn đô đô làm người muốn hôn một cái.

Sau đó đem tóc hơi cuốn xoã ra, sửa sang lại một chút.

Nhìn tring gương, thiếu nữ trang điểm nhẹ, mi mục hàm tình nhỏ nhắn xinh đẹp, tràn đầy sức sống.

An Kiều vừa lòng tự thưởng thức nhan sắc của mình, không nhịn được cảm thán: Sao mình lại có thể đẹp như vậy nhỉ? Đúng là một tiểu tiên nữ.

Cô kiêu ngạo nhất chính là gương mặt cùng học tập, chỉ cần hai thứ này cô cũng có thể tự hâm mộ mình cả 1000 năm.

Nhanh chóng ăn xong cơm sáng, An Kiều đi lên lầu thu dọn thư phòng một chút, chuẩn bị tốt sách vở cùng đề thi, lại nhìn đồng hồ, đã 7 rưỡi.

Cô căn bản không ngồi yên được, ở thư phòng đi tới đi lui, trong đầu lại nghĩ loạn.

Buổi trưa mình phải nấu cơm?

Anh ấy thích ăn cái gì?

Hay là gọi cơm hộp?

...

Rốt cuộc...

Chuông cửa vang lên:

Cô giống như bị ấn nút tạm dừng, ngốc tại chỗ.

Sau đó chạy nhanh xuống dưới lầu.

Cô đứng ở trước cửa sửa lại tóc, liếʍ liếʍ môi, hít sâu, trái tim giống như vọt lên cổ họng, tay nắm then cửa toát mồ hôi.

Mở cửa, Lý Kiêu đứng bên ngoài.

Trong nháy mắt nhìn đến gương mặt của hắn, trái tim vừa bình ổn lại bắt đầu nhảy nhót.

An Kiều nghĩ: Anh ấy cũng thật đẹp trai.

Nôn nóng cùng bất an tất cả đều có lý do.

Cô dậy sớm chờ đợi, tất cả đều đáng giá.

"Anh tới rồi!"

"Ừ, chào buổi sáng, bảo bối."

Thiếu niên ôn nhu đáp lại.

Cô cảm thấy...

Mặt mình lúc này nhất định rất hồng!