Chương 5: Lấy cớ 🌵

Editor: Sel

Hai ngày này An Kiều có chút yên tĩnh.

Từ sau lần giới thiệu đó, cô cùng Lý Kiêu chưa từng nói với nhau một câu nào.

Không phải cô không muốn, mà là không tìm được đề tài nào hay ho cũng như không để tâm tư của mình lộ ra quá rõ ràng.

Rốt cuộc cô cũng chỉ là một nữ sinh, không dám cùng nam sinh chủ động nói chuyện.

Như vậy rất không phù hợp tính cách ngoan ngoãn của cô, An Kiều quyết đoán khẳng định.

Nhưng hắn là một người sống sờ sờ ngồi bên cạnh, cô không cần quay đầu, dùng dư quang cũng có thể liếc được hắn.

An Kiều cảm thấy bất kể một hành động nào mà hắn làm đều giống như đang câu dẫn cô. Làm cô tâm ngứa khó nhịn, khó có thể bình tĩnh.

Có đôi khi trong giờ tự học, lực chú ý không có cách nào không chế mà hướng đến hắn.

Tình huống như vậy khiến An Kiều cảm thấy mình đúng thật là hư hỏng, cô vì không tập trung được nên ảnh hưởng tới việc nghe giảng, thầm nghĩ muốn nhanh chóng kết thúc tình trạng này.

Phải làm mới có thể thu được kết quả!

An Kiều sâu sắc lĩnh hội.

Nhưng cô trăm ngàn lần không nghĩ tới, hạnh phúc sẽ tới bất ngờ như vậy.

Tiết học buổi sáng kết thúc, bắt đầu thu bài tập.

Hà Vũ Hạo nộp xong bài tập của mình, sau đó lại đưa một quyển bài tập nữa cho An Kiều.

Trương Nhất Nhiễm vẫn còn đang ngủ, cô đến lớp liền bắt đầu ghé mặt lên bàn, âm thanh mọi người đọc sách cũng không thể khiến cô nàng này tỉnh dậy.

An Kiều cũng ngượng ngùng gọi cô dậy, dù sao bài tập của cô nàng Hà Vũ Hạo đều nộp giúp rồi.

Còn thiếu một quyển, của Lý Kiêu.

An Kiều là tổ trưởng, cũng là đại biểu môn Tiếng Anh, bài tập phải thu rất nhiều, xếp một chồng trên bàn của cô.

Một đống bài tập như vậy khiến An Kiều nhìn liền đau đầu, một mình cô làm thế nào mới mang được chồng sách vở này đến văn phòng?

Cô đang định gọi Phương Văn Kỳ giúp, bên cạnh bỗng nhiên vươn ra một bàn tay.

Khớp xương rõ ràng, mảnh khảnh hữu lực.

Lý Kiêu.

Hắn đem bài tập của mình để lên trên cùng, sau đó trực tiếp bê một chồng sách vở này đứng lên.

Nhìn An Kiều vẫn còn đang sững sờ:

"Đi thôi, tôi cũng có việc cần đến văn phòng."

Hắn tự nhiên như vậy làm An Kiều chưa kịp phản ứng:

"A...Hả? Được, cảm ơn..."

Lý Kiêu gật đầu, ôm bài tập cùng cô đi tới văn phòng.

Lầu này chỉ có hai lớp thực hành của ban tự nhiên, bây giờ cũng không có ai, vô cùng an tĩnh trống trải.

An Kiều cái gì cũng không phải cầm, nhẹ nhàng cùng Lý Kiêu sóng vai bước đi.

Hiện tại cô không giống như lúc trước, chỉ mong rằng con đường này sẽ dài thêm một chút, tốt nhất là không có điểm dừng, để hai người cứ thế đi cùng nhau như vậy là tốt rồi!

Nhưng hiện thực lúc nào cũng rất tàn khốc!

Đoạn đường ngắn ngủi hơn 10 mét, cả người An Kiều giống như đạp trên bông, phiêu phiêu lơ lửng.

Cho tới khi đến cửa văn phòng, ý cười bên môi vẫn còn chưa thu lại.

"Báo cáo!"

"Vào đi"

Thời gian còn sớm, trong văn phòng rộng rãi như vậy cũng chỉ có mấy giáo viên.

Lý Kiêu giúp cô đem bài tập để lên bàn làm việc, An Kiều nhỏ giọng hướng hắn cảm ơn:

"Cảm ơn cậu."

Gương mặt của Lý Kiêu vẫn là lãnh đạm đứng đắn như ngày thường:

"Không có gì, tiện đường thôi."

Nói xong hắn liền đi tìm hoá học lão sư, An Kiều một mình lẳng lặng đóng cửa đi ra ngoài.

Lý Kiêu ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng của cô, ánh mắt mê luyến, sau đó lại cúi đầu nhìn đề.

Đề này hắn đã sớm giải ra từ lâu, nhưng hắn muốn lấy cho mình một cái cớ.

Một cái cớ để tiếp cận cô.

Đóng lại cửa văn phòng, An Kiều liền muốn thét chói tai: a a a a a quá đẹp trai rồiiiii!!!

Một tay hắn liền có thể giúp cô bê được đống sách kia, quả thực rất mannn!!!

An Kiều cảm giác được hiện tại bản thân vô pháp bình tĩnh, cô gấp gáp muốn tìm một người để san sẻ.

Cô đi về lớp học, hoàn toàn quên luôn hình tượng, "phịch" một tiếng liền đặt mông ngồi bên cạnh Phương Văn Kỳ.

Phương Văn Kỳ đang xem đề, đột nhiên bị hành động của An Kiều làm cho giật mình:

"Cậu làm mình sợ muốn chết. Làm cái gì đâu không!"

An Kiều chỉ biết nhìn cô ngây ngô cười cười, cười đến không khép lại miệng được: hihihihihihihi~

Phương Văn Kỳ cau mày đánh giá cô, nhỏ giọng: "Thế nào? Cùng Lý Kiêu lên giường hay sao mà vui vẻ như vậy?"

An Kiều vội che miệng cô nàng lại: "Cậu cũng xấu xa quá rồi đấy!"

"Có thể khiến cậu vui vẻ như vậy, ngoài Lý Kiêu ra còn có ai?"

"Cậu đúng là một đứa bé lanh lợi~" An Kiều kéo ghế dựa vào, kề sát lỗ tai cô nàng, đem chuyện vừa rồi nói ra.

Sau khi Phương Văn Kỳ nghe xong, biểu tình liền trở lên ý vị thâm trường: "Òoooo?"

An Kiều ngượng ngùng xoắn xuýt nhéo ngón tay: "Hihi chỉ là ôm bài tập giúp thôi, chứ không có gì đâu..."

"Nếu miệng cậu không cười đến mức sắp liệt thì mình sẽ tin? Ok?"

"Hả?" An Kiều lập tức dừng lại: "Thôi đi, mình về chỗ đây!"

"Lăn nhanh đi, đừng có ở đây diễn trò nữa!"

"Hắc hắc~"

An Kiều vừa ngồi vào chỗ, Lý Kiêu cũng trở về.

Cô cảm thấy nếu không nói gì thì quá xấu hổ, lại không biết nên nói cái gì.

Vì vậy, đành nói lại câu nói kia:

"Vừa rồi, cảm ơn cậu nha!"

Lý Kiêu nghe thấy giọng nói của cô liền quay đầu.

Thanh âm của thiếu nữ nho nhỏ, tinh tế lại mềm mại, âm cuối thượng chọn, câu nhân tâm ngứa.

Cô cúi đầu không dám nhìn hắn, mặt có chút hồng, e lệ ngượng ngùng, ngọt ngào tươi mới.

Hắn nhìn chằm chằm sườn mặt của cô một hồi lâu, hầu kết lăn lộn.

"Được, tôi muốn...ăn kẹo."

An Kiều không nghĩ tới hắn sẽ nói vậy, kinh ngạc ngẩng đầu:

"Kẹo sao?"

"Ừ!"

An Kiều vô cùng kích động: Ăn kẹo sao? Sao trên đời lại có người đáng yêu như vậy nhỉ? Được được được, kẹo của em đều cho anh hết!!!

Trời mới biết, Lý Kiêu tốn bao nhiêu sức lực mới nhịn xuống xúc động không hôn cô. Ngậm lấy môi cô tiến quân thần tốc, đem cô ấn dưới thân hung hăng mà thao lộng.

Cmn ai thèm ăn kẹo, hắn chỉ muốn ăn cô!

Từ trong ra ngoài.

Từ đầu đến chân.