Chương 3: Tâm sự 🌵

Editor: Sel

Phương Văn Kỳ lôi kéo An Kiều đi đến WC.

Vừa đi vừa kề tai cô nói nhỏ:

"Cậu có biết không, vừa rồi Lý Kiêu nhìn cậu đấy."

An Kiều không thể tin tưởng quay đầu nhìn cô nàng:

"Thật hay giả?"

"Mình lừa cậu làm gì chứ, mình ở phía sau nhìn rất rõ ràng, Lý Kiêu chính là nhìn cậu."

"A a a a" An Kiều kích động mà túm lấy tay cô nàng, nhỏ giọng phấn khích: "Mị lực của mình lớn như vậy sao?"

Phương Văn Kỳ không cho là đúng: "Cậu lớn lên xinh đẹp như vậy, không nhìn thì đúng là bị mù."

An Kiều kiêu ngạo sờ gương mặt của mình:

"Cũng đúng."

"Ha ha."

Chờ tới lúc An Kiều trở lại phòng học, Lý Kiêu vẫn còn đang làl bài.

Cô nhẹ nhàng ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm sách giáo khoa, nhưng dư quang đều là hắn.

Đến bây giờ cô vẫn còn cảm thấy mình đang nằm mơ, thế mà cô lại được ở gần hắn như vậy.

Gần đến nỗi có thể nhìn thấy gân xanh nhàn nhạt dưới làn da của hắn.

Tuy rằng hắn không có nhìn mình.

Nhưng thật sự rất hạnh phúc.

Tiết đầu tiên chính là tiết của giáo viên chủ nhiệm.

Chu Thế Trạch dựa theo thói quen của nhất ban, chia 40 học sinh thành 10 tổ.

4 người ngồi gần nhau thành một tổ.

An Kiều nghe thầy nói xong liền âm thầm hưng phấn.

Bởi vì cô cùng Lý Kiêu ngồi cùng bàn, đương nhiên cũng sẽ chung một tổ.

Hai người còn lại là ai, cô không quan tâm.

Lão sư chia tổ xong, giao nhiệm vụ liền bắt đầu thảo luận.

Đề bài đối với An Kiều rất đơn giản, nhưng cô vẫn vô cùng nghiêm túc viết ra cách làm.

Rốt cuộc cô vẫn còn phải làm một học bá phương diện nào cũng hoàn hảo khiến người người yêu thích.

Ngồi ở sau cô chính là một nam sinh cùng một nữ sinh.

Nam sinh có chút béo, ngồi cùng bàn là nữ sinh có mái tóc dài uốn xoăn, đang ghé vào trên bàn ngủ.

An Kiều quay đầu lại.

Cô cố gắng không nhìn Lý Kiêu, nhỏ giọng chào hỏi:

"Xin chào, mình là An Kiều."

Nam sinh mập mạp cười tủm tỉm đáp lại:

"Mình tên Hà Vũ Hạo, lúc trước cũng học ở nhất ban."

Cậu nhẹ nhàng đẩy nữ sinh bên cạnh: "Con heo kia mau dậy học."

Nữ sinh đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra gương mặt còn ngái ngủ chưa mở được mắt, nhìn gần mới biết cô nàng còn trang điểm nhẹ.

Mi cong vυ"t, môi đỏ tươi.

Thoạt nhìn ngạo khí mười phần.

Đây là ngự tỷ cùng trạch nam?

Quả nhiên ngự tỷ mở miệng chính là khoing giống người bình thường:

"Cmn Hà Vũ Hạo, cậu còn làm phiền lúc tôi ngủ lần nữa thì tôi sẽ vặn cổ cậu từ đằng trước ra đằng sau."

An Kiều:...

Hà Vũ Hạo cười cười giải thích với Lý Kiêu cùng An Kiều: "Cậu ấy như vậy đấy."

An Kiều: hmmm

Cô trộm ghép couple hai người này.

Bên tai vang lên một giọng nói: "Lý Kiêu."

Ướt nóng hơi thơt gần trong gang tấc, ở bên tai khuếch tán.

Lỗ tai An Kiều cực kì nhạy cảm, một chút liền đỏ lên.

Cô quay đầu, Lý Kiêu đang nhìn cô.

Hắn lặp lại một lần nữa: "Lý Kiêu, tên của tôi."

Thiếu niên thanh âm trầm thấp lại khàn khàn, vô cùng nghiêm túc.

An Kiều nghe cậu nói chuyện liền mềm cả eo.

Cô không phải thanh khống, nhưng đây chính là âm thanh tuyệt nhất cô từng nghe.

Bởi vì người này là Lý Kiêu.

Cô nỗ lực không để khoé miệng giơ lên, đỏ mặt đối diện với ánh mắt của hắn:

"Ừ, xin chào!"

Cô biết mà.

Cô đương nhiên biết hắn là ai.

Hai chữ, 16 nét.

Mỗi một nét đều khắc sâu vào đáy lòng

Anh nhất định không biết hai chữ này em đã viết bao nhiêu lần.

Lý Kiêu, Lý Kiêu, Lý Kiêu...

Em rất thích anh!