Chương 20: Anh đều cho em thứ tốt nhất

Editor: Sel

Sau khi tan học, An Kiều cùng Phương Văn Kỳ đứng xếp hàng ở cửa tiệm trà sữa gần trường.

"Kiều Kiều! Cậu mau xem cái này!" Phương Văn Kỳ đưa điện thoại đến trước mặt cô.

An Kiều nhận lấy di động, "Bạn trai nhà người ta?"

"Cậu đọc bình luận phía dưới ấy!" Phương Văn Kỳ chỉ chỗ cho cô xem.

An Kiều lướt màn hình, đọc từng cái bình luận, đa số bình luận đều là show ảnh yêu đương.

Phương Văn Kỳ một bên xem một bên cảm thán, "Haizz mình cũng rất khát vọng tình yêu."

An Kiều click mở một số ảnh chụp trong đó, trong ảnh là đủ loại thiệp vàng cùng hộp quà, bên trong hộp quà lại là tràn đầy son môi.

"Oa!" Nhìn mấy thỏi son lấp la lấp lánh, An Kiều nhịn không được thốt ra, "Hâm mộ thật đấy, mình cũng cũng khát vọng tình yêu."

Phương Văn Kỳ ôm ngực, "Làm mình ghen ghét chết mất."

Đến lượt hai người, Phương Văn Kỳ gọi một ly trân trâu đường đỏ, An Kiều thì gọi bạch đào ô long.

Mua xong, An Kiều xoay người, lúc này mới thấy rõ thiếu niên phía sau.

Lý Kiêu đứng sau các cô.

Vậy cuộc đối thoại vừa rồi của cô cùng Phương Văn Lỳ đều bị hắn nghe được...... A a a mất mặt muốn chết!

Cô một chút đều không khát vọng tình yêu, chỉ khát vọng hắn.

An Kiều không dám nhìn nhiều, nhanh chóng đi qua hắn, bước chân không ngừng, cùng Phương Văn Kỳ ra khỏi tiệm trà sữa.

Lúc đi ngang qua nhau, cô nghe được hắn nói với nhân viên cửa hàng, "Một ly bạch đào ô long, ít đường."

Gọi đồ uống giống hệt của cô.

An Kiều cắn ống hút, cười như nở hoa, vui sướиɠ giống như bong bóng không ngừng toát ra bên ngoài.

Mặc kệ hắn có phải hay thật sự thích uống hay không, chỉ cần gọi giống cô là cô đã vui vẻ muốn chết.

Lý Kiêu cầm lấy ly bạch đào ô long.

Hắn một chút đều không thích uống mấy thứ này, chẳng qua là đi theo cô tới, muốn trước khi kết thúc một ngày được nhìn cô nhiều thêm một chút.

Hắn cau mày, nhìn mặt trên một tầng phủ một tầng sữa, cắn răng hút một ngụm.

Vị sữa trộn với vị ngọt của thịt quả bạch đào, còn có vị đắng nhàn nhạt của trà Ô Long.

Hương vị cũng không tệ lắm.

Lý Kiêu một bên uống một bên nhớ tới lời của cô nói lúc xếp hàng, cô nói hâm mộ? Khát vọng?

Vừa rồi đứng ở phía sau cô, dáng người cao lớn khiến hắn dễ như trở bàn tay là có thể thấy rõ màn hình di động của cô, còn có bộ dáng khi cô nói chuyện trong mắt sáng lấp lánh.

Hâm mộ sao?

An Kiều cẩn thận lấy son môi ra bắt đầu tô, rồi lại nhìn gương mím môi vài cái.

Cô đem son môi nhét vào túi, một bên đổi giày một bên nghe Phương Văn Kỳ nói, "Lý Kiêu nhà cậu vẫn chưa nói gì về Lễ Tình Nhân à?"

Ra cửa, ấn thang máy, "Không biết nữa, anh ấy bảo tới đón mình!"

Trong giọng nói tràn đầy đều là thẹn thùng cùng chờ mong.

"FFFFFFFF ( ╯‵□′ ) ╯︵┴─┴"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

"Đinh." Xuống tới lầu một.

An Kiều nhìn hình ảnh trên cửa thang máy mà sửa sửa tóc, thật tốt, quá hoàn mỹ.

Cô hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang bước ra khỏi thang máy, hôm nay bà đây nhất định phải khiến hắn mê mệt!

Nhưng đến lúc cô nhìn thấy Lý Kiêu lại là một chuyện khác.

Thiếu niên trường thân ngọc lập*, dáng người đĩnh bạt.

(Trường thân ngọc lập: Đại ý là nói dáng người cao lớn)

Cô chạy bước nhỏ đến, bổ nhào vào trong lòng ngực của hắn.

Sau đó ôm lấy eo hắn, ngẩng đầu chu miệng hỏi hắn, "Sao anh còn không chịu hôn hôn tiểu khả ái của anh."

Lý Kiêu nghe được cô nói những lời này, khóe miệng cong lên, "Được rồi, để anh hôn hôn tiểu khả ái của anh."

Hắn cúi đầu, hôn lấy môi cô.

Cô gái nhỏ còn chưa thỏa mãn, câu lấy cổ hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, "Bên trái muốn, bên phải cũng muốn!"

Lý Kiêu đã sắp bị bộ dáng đáng yêu của cô tra tấn đến chết, ở hai má trái phải của cô không ngừng hôn xuống, "Bé cưng thật ngoan."

An Kiều thỏa mãn ôm lấy cánh tay của hắn, "Được rồi, chúng ta đi thôi."

Hôm nay Lý Kiêu lái xe của chú nhỏ hắn đến đây.

An Kiều ngồi ở trên ghế phụ lo lắng sốt ruột hỏi, "Không bằng lái có thể đi được sao?"

Hắn thắt xong đai an toàn, "Năm trước anh nhờ quan hệ mà có bằng lái rồi."

An Kiều yên tâm, vừa định hoan hô, đã bị hắn kéo lấy tay.

Lý Kiêu nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cô, nhíu nhíu mày, "Trong xe còn chưa có ấm, ngoan, cốp xe có thảm, em lấy lại đây."

"Em không lạnh nha." An • men lỳ • Kiều ngay thẳng trả lời.

"Bé ngoan không thể cảm lạnh, nghe lời anh được không?"

"Vậy được rồi." Hắn ôn nhu như vậy làm An Kiều không có cách cự tuyệt.

Cô xuống xe, mở ra cốp xe, "Thảm đâu nhỉ......"

Trong một khắc mở ra cốp xe, trong miệng không còn thanh âm.

Cốp xe làm gì có cái thảm nào?

Bên trong chỉ có các hộp quà lớn lớn bé bé, chỉnh chỉnh tề tề đặt ở cạnh nhau.

An Kiều liếc mắt một cái là nhìn ra, tất cả đều là logo quen thuộc, là ước mơ của tất cả cô gái.

Cô kinh ngạc không nói nên lời, lại vui vẻ lại cảm động, kích động muốn khóc.

Tuy rằng đoán được sẽ có quà, nhưng cô không nghĩ tới sẽ là bất ngờ lớn như vậy.

Lý Kiêu lặng lẽ xuống xe, hắn đem bàn tay giấu ở sau lưng chìa ra trước mặt cô.

Một bó hoa hồng màu đỏ rất lớn, kiều diễm ướŧ áŧ còn mang theo sương sớm.

Hắn có chút thẹn thùng, mắt nhìn chằm chằm mặt đất, "Lần đầu tiên chuẩn bị, không biết em có thích hay không......"

Lời nói còn chưa nói xong đã bị An Kiều đánh gãy.

Cô đột nhiên xoay người, đem đầu vùi ở trước ngực hắn, "Thích, thích muốn chết."

Trong giọng nói còn mang theo nức nở, "Anh đúng là phiền thật đấy, làm em cảm động muốn khóc, lớp trang điểm cũng nhoè hết rồi, anh có biết hay đồ trang điểm của em quý lắm không?!"

Lý Kiêu cười, một tay đem cô ôm vào trong ngực, "Ngoan, không khóc, mua cái mới cho em được không?"

Hắn dừng một chút, lại nói, "Không cần hâm mộ người khác, em muốn cái gì, anh đều sẽ cho em thứ tốt nhất."

Không nghĩ tới, lúc đó cô chỉ vô ý nói một câu mà tới tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ.

An Kiều ôm sát eo hắn, khóc lớn, "Xong rồi, hình như em càng yêu anh hơn rồi."

Lý Kiêu hôn hôn tóc của cô, "Yêu đến nỗi không rời khỏi anh là tốt nhất."

Trời mới biết trên đời này chẳng có ai yêu em được bằng anh cả.

-

Sel: Đọc đến đây mà tui cũng chỉ muốn tìm được anh người yêu mát lòng mát dạ thế này thôi huhu ngọt muốn tiểu đường á 😭😭😭