Chương 19: Tha thứ cho anh 🌵

Editor: Sel

Lý Kiêu ôm lấy eo của An Kiều, nhẹ nhàng xoa bóp mặt của cô.

Cô gái nhỏ đã mệt không chịu được, hôn hôn trầm trầm ngủ thϊếp đi.

Trên mặt cô còn mang theo ửng hồng, khóe mắt còn đọng nước mắt, cả người trần như nhộng nằm ở trong lòng ngực của hắn.

Cho dù cô đã ngủ, tiểu huyệt vẫn còn ngoan ngoãn hàm chứa côn ŧᏂịŧ nửa cương cứng, thi thoảng lại hút một chút.

Lý Kiêu không muốn rút ra, nhưng lại không muốn để cô uống thuốc, rốt cuộc vẫn cẩn thận đem côn ŧᏂịŧ rút ra.

Tiểu âʍ ɦộ vừa cao trào nên rất mẫn cảm, cảm nhận được động tác của côn ŧᏂịŧ, không chịu buông tha mà xoắn chặt lấy qυყ đầυ.

Lý Kiêu hít vào một hơi, vốn dĩ côn ŧᏂịŧ nửa mềm lại bị kẹp đến cương cứng.

Chậc.

Hận không thể lại cắm vào đem cô thao đến tỉnh.

Gân xanh trên huyệt thái dương giật giật.

Không có biện pháp nào khác, hắn nâng mông nhỏ của cô lên, dùng ít sức lực, côn ŧᏂịŧ gắng gượng "ba" một tiếng từ tiểu huyệt rút ra.

Tiểu âʍ ɦộ bị cắm một thời gian dài nên khẽ nhếch, vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn theo huyệt khẩu trào ra, ánh mắt Lý Kiêu bỗng trở nên đen đặc.

Nhưng hắn cũng không làm gì cả, chỉ đơn giản dùng ngón tay mở rộng huyệt khẩu một chút để cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra.

Chờ từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c theo bắp đùi chảy ra sạch sẽ, hắn mới thẳng lưng, đem côn ŧᏂịŧ lần nữa cắm vào tiểu âʍ ɦộ chặt chẽ ấm áp.

Hắn đem cô ôm vào trong lòng, cảm thấy mỹ mãn mà nhắm mắt lại.

Đêm nay hắn sẽ không mộng xuân nữa, bởi vì cô đã nằm ngay ở trong ngực hắn rồi.

Lúc An Kiều tỉnh lại đã là 9 rưỡi sáng.

Cô mở mắt ra, cả người giống như bị nghiền qua, nhức mỏi vô lực, chỉ có thể chống giường ngồi dậy.

Bên cạnh không có ai, Lý Kiêu không biết đã đi đâu.

Nhìn đống khăn trải giường hỗn độn, lại nhìn dấu vết trên người, An Kiều hoảng loạn che lại mặt.

Tuy rằng ngày hôm qua đã làm một lần, nhưng Lý Kiêu giống như bị điên, lăn lộn cô hồi lâu, cầu xin thế nào cũng không được, ngược lại hắn còn làm ác hơn, nắm lấy eo cô mạnh mẽ va chạm, còn dám nói mấy lời thô tục.

Cái gì mà lớn hay không lớn, sướиɠ hay không sướиɠ, bắn vào tử ©υиɠ sinh bảo bảo cho ca ca......

Sinh cái bà nội nhà anh!

Càng nghĩ càng xấu hổ, quả thực không còn chỗ dung thân.

An Kiều dùng sức đấm chăn: "A a a a a!"

Lý Kiêu ở dưới lầu nghe thấy thanh âm của cô, vội vội vàng vàng chạy lên, "Làm sao vậy?"

An Kiều thấy hắn liền tức giận, "Làm sao vậy? Anh còn dám hỏi! Anh mau nhìn xem anh đã làm ra chuyện tổ gì!"

Một phen xốc lên chăn, để hắn xem dấu vết trên người mình.

Trên làn da oánh bạch như ngọc là những dấu hôn ái muội phủ đầy trên cổ, trên ngực, trên đùi......

Hai bầu vυ" trắng nõn bị chơi đùa tàn nhẫn nhất, tiểu núʍ ѵú đến bây giờ vẫn còn cứng lên, tiểu âʍ ɦộ phía dưới cũng vừa hồng vừa sưng.

Lý Kiêu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lại không kiêng nể gì liếc cô từ trên xuống dưới.

An Kiều vừa thẹn vừa bực, ôm lấy chăn, cầm lấy gối đầu ném về phía của hắn: "Anh......!"

Lý Kiêu cũng không né, nhặt gối đầu lên để lại trên giường, ôm thiếu nữ vẫn đang hầm hừ để cô ngồi trên đùi của mình.

An Kiều đá chân, "Em muốn xuống giường!"

Lý Kiêu sợ cô ngã xuống, ôm cô liên tiếp dỗ dành, "Ngoan, anh sai rồi, đừng nóng giận được không?"

Cô là bực hắn tối hôm qua không biết nặng nhẹ.

An Kiều được phủng ở lòng bàn tay lớn lên, người lớn đều thương cô, các anh các chị cùng thế hệ cũng rất nuông chiều cô, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng phải chịu ấm ức.

Đây vẫn là lần đầu tiên, cô đều đã khóc lóc cầu xin hắn như vậy rồi, hắn còn không nghe, thậm chí động tác càng thêm mạnh mẽ hơn.

Cảm giác bị hung hăng xỏ xuyên qua quả thật rất đáng sợ.

Cô gạt tay của hắn ra, "Sai chỗ nào?"

Lý Kiêu ngoan ngoãn cúi đầu, "Chỗ nào cũng sai."

An Kiều chọc chọc cơ bụng của hăbs, hừ lạnh một tiếng, "Ngày hôm qua ở trên giường anh cũng không phải giống như bây giờ."

Lý Kiêu hôn hôn môi cô, "Thật xin lỗi, bé ngoan tha lỗi cho anh được không?"

Vốn dĩ chỉ muốn hôn một chút liền rời đi, nhưng môi của cô giống như phết mật, ngọt không thể tưởng tượng.

Hiện tại trong đầu của hắn tất cả đều là bộ dáng cô ở dưới thân mình, mơ ước lâu như vậy, sao có thể nhẫn nhịn được.

Lý Kiêu một bên thấp giọng cầu cô tha thứ, một bên thật cẩn thận dùng đầu lưỡi tham nhập vào miệng nhỏ nửa thơm ngọt của cô, ôn nhu câu lấy cái lưỡi mềm mại, nhẹ nhàng trấn an liếʍ láp.

An Kiều không chú ý một chút đã bị lưỡi của hắn chui vào được, thở phì phì muốn đẩy ra, lại bị hắn dẫn dắt rơi vào nụ hôn đầy ôn nhu này.

Cảm giác môi lưỡi giao hòa quá tốt đẹp.

Cô từ bỏ chống cự, chậm rãi đón ý nói hùa.

Đến lúc bị hôn mơ mơ màng màng, An Kiều nghĩ, hoá ra hôn môi sẽ nghiện.

Qua sau một lúc lâu, Lý Kiêu buông cô ra, liếʍ liếʍ cánh môi phiếm nước của cô, nếu còn không ngừng lại hắn sẽ không khống chế được chính mình.

Thiếu nữ mềm mại nằm ở trong lòng ngực hắn, sóng mắt doanh doanh. Hắn cúi đầu hôn khóe miệng của cô, "Tha thứ cho anh được không?"

"Không có lần sau."

"Không cần tức giận."

"Anh sai rồi bé ngoan."

......

Làm gì có ai gặp qua hắn như vậy? Một người kiêu ngạo như thế, lại cam tâm tình nguyện cúi thấp đầu xin cô tha thứ.

Thiếu nữ chớp chớp mắt, thân mình mềm mại tâm cũng mềm theo, cô ngẩng đầu hôn vào cằm của hắn một cái, "Không có lần sau, tha thứ cho anh."

Cô rúc vào trong ngực hắn nhẹ giọng làm nũng.

Đừng nói bảo hắn cúi đầu, cô muốn cưỡi ở trên đầu hắn, hắn cũng nguyện ý.