Chương 21: [Kết thúc] Muốn anh vẫn luôn yêu em 🌵

Editor: Sel

An Kiều phát hiện, Lý Kiêu càng ngày càng dính cô.

Chẳng hạn như hiện tại, bọn họ ở quán cà phê làm bài tập, hắn ngồi đối diện nhìn cô chằm chằm cả nửa giờ.

Ánh mắt này quá mạnh mẽ, cô có muốn không quan tâm cũng không được.

An Kiều bất đắc dĩ ngẩng đầu, chỉ chỉ sách luyện tập của hắn, "Đừng nhìn em nữa, mau làm bài tập đi."

Lý Kiêu đem luyện tập sách đẩy cho cô xem, "Anh làm xong rồi."

An Kiều bị nghẹn một chút, bực đến nỗi muốn che hai mắt hắn lại, "Vậy cũng không cho nhìn!"

Lại bị hắn bắt được tay, "Hôn anh một chút, hôn anh một chút anh liền không nhìn nữa."

"...... Nằm mơ."

Nhiều người như vậy, cô không cần mặt mũi nữa sao?

Vốn tưởng rằng hắn sẽ từ bỏ, ai ngờ Lý Kiêu trực tiếp đứng lên vòng qua cái bàn, đặt mông ngồi vào bên cạnh cô.

Sô pha vốn dĩ đã nhỏ, hắn còn cố chen qua, dựa gần cô, "Hôn anh một chút thôi."

An Kiều đỏ mặt nắm chặt bút, "Không được, ở đây có rất nhiều người......"

Lý Kiêu tiến đến trước mặt cô, "Hôn một chút, bé ngoan mau hôn anh một chút, anh nhìn em lâu như vậy em còn không để ý tới anh."

An Kiều vừa thẹn vừa muốn cười, không để ý tới hắn.

"Hôn một chút, chỉ một chút thôi."

"Bé ngoan tốt nhất."

"Hôn anh một chút được không?"

Hắn làm nũng! Như vậy ai mà chịu ai được ?!

An Kiều rốt cuộc không nín được nữa, nhanh chóng hôn một cái.

Lần đầu tiên ở trước mặt mọi người cùng hắn thân mật tiếp xúc, thiếu nữ mặt đỏ hồng, nháy mắt nghiêm túc nói với hắn, "Em hôn rồi đấy."

Quá đáng yêu.

Thật muốn giấu đi.

Nhìn cô thế nào cũng không đủ.

Lý Kiêu chính là nghĩ như vậy.

"Đây là đáp lễ." Hắn thò lại gần hôn một cái lên khóe miệng cô.

Từ quán cà phê ra đã 7 giờ tối, sau lưng Lý Kiêu đeo balo của mình, phía trước khoác balo màu hồng phấn của cô.

Hắn nhìn đồng hồ, dắt tay cô, "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."

An Kiều ngoan ngoãn đi theo hắn, "Chúng ta đi ăn cái gì ạ?"

"Bé ngoan muốn ăn cái gì?"

An Kiều cao hứng phấn nói: "Em muốn ăn kem sầu riêng, chân gà cay còn có......"

Lý Kiêu cười cô, "Có muốn anh gọi cho em suất ăn của thiếu nhi không?"

"Không muốn! Tự anh ăn đi!"

"Suất ăn thiếu nhi còn được tặng kèm đồ chơi nhỏ, em còn có thể đi theo các chị gái chơi, không vui sao?"

An Kiều rầm rì tức giận muốn ném tay hắn ra, "Vậy anh ngồi ăn một mình đi, em đi chơi với mấy bạn nhỏ khác."

Lý Kiêu nắm chặt tay cô, kéo cô lại gần bên người mình, "Không được, em chỉ có thể là bạn nhỏ của anh."

Từ trước đến nay An Kiều chỉ ăn mềm chứ không ăn cứng, nghe hắn nói vậy cô liền không gây sự nữa, rầm rì chỉ muốn hắn ôm.

Cô dính lấy cánh tay của hắn, "Vậy anh phải dắt em cho tốt đấy!"

Đèn đỏ sáng lên.

Hắn nắm tay cô dừng lại, cúi đầu hôn hôn cái trán của cô, "Được, dắt tốt."

Tới KFC Lý Kiêu để cô ngồi vào bàn, ôn nhu nói, "Ngoan, anh đi gọi đồ."

An Kiều ngồi trên ghế, một bên nghịch di động một bên chờ hắn.

Ngày cuối tuần nên người xếp hàng người có chút nhiều, cô nhàm chán lướt Weibo, ngẩng đầu tìm thân ảnh của Lý Kiêu.

Vóc dáng của hắn cao, lẫn ở một đám người như hạc trong bầy gà, An Kiều lập tức liền thấy được.

Cô vừa định cúi đầu tiếp tục nghịch di động, dư quang lại quét hai nữ sinh đứng sau Lý Kiêu, hai người vừa thì thầm vừa cầm di động chụp trộm hắn.

Đm?

An Kiều lập tức liền không ngồi yên được.

Người đàn ông của bà đây mà các người cũng dám chụp?

Cô cất di động đi, chạy chậm đến bên cạnh Lý Kiêu bên người, đột nhiên túm chặt lấy quần áo của hắn, ôm lấy cánh tay hắn.

Lý Kiêu đang xem thực đơn, bị cô làm hoảng sợ, "Làm sao vậy bé ngoan?"

An Kiều lay lay cánh tay hắn oán giận: "Anh lâu quá."

Lý Kiêu xoa bóp mặt cô, "Hơi nhiều người một chút."

An Kiều không để ý tới hắn, tiếp tục nói, "Em còn muốn ăn bánh trứng."

Lý Kiêu dở khóc dở cười, "Em ăn hết được sao?"

An Kiều bĩu môi, "Em chính là muốn ăn đấy!"

"Được được, mua cho em." Lý Kiêu cười, một tay đem cô ấn vào trong lòng ngực, cùng cô gọi đồ ăn.

"Em còn muốn kem vị kia!"

"Được, cho tôi thêm hai ly kem sầu riêng nữa."

An Kiều ở trong lòng ngực của hắn, làm bộ lơ đãng về nhìn lướt qua phía sau.

Hai nữ sinh kia xấu hổ cười cười, buông di động xuống.

Gọi xong đồ ăn, An Kiều cảm thấy mỹ mãn cầm bánh trứng, đi theo Lý Kiêu trở lại chỗ ngồi.

Lý Kiêu đem khay thức ăn đẩy cho cô, "Ăn không hết đưa anh."

An Kiều nhìn một đống thức ăn trước mặt liền bắt đầu hối hận...

Cô đã nỗ lực ăn nhiều lắm rồi, nhưng ăn không được bao nhiêu đã cảm thấy no.

An Kiều đáng thương hề hề nhìn hắn, "Em ăn không hết."

Lý Kiêu đem đồ ăn dư của cô bỏ vào miệng, "Lần sau còn muốn gọi nhiều như vậy không?"

Điên cuồng lắc đầu, "Không ạ!"

An Kiều chống cằm, nhìn hắn ăn.

Lượng cơm của nam sinh cũng lớn thật, đồ vật cô sống chết ăn không vào, hắn nhẹ nhàng liền ăn xong.

Lý Kiêu cười đối diện với đôi mắt của cô, "Trên mặt anh có cái gì sao?"

An Kiều hỏi một đằng trả lời một nẻo, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, "Rất thích anh nha."

Lý Kiêu sửng sốt một chút, lập tức nói, "Anh càng thích em hơn."

"Em hơn!"

"Anh hơn."

"Em!"

"Anh."

"Được rồi là anh được chưa?"

Lý Kiêu duỗi tay, ý bảo cô nâng mặt lên. An Kiều ngoan ngoãn nâng mặt lên, chớp mắt nhìn hắn.

Hắn nâng cằm cô lên, nghiêm túc nói, "Không sai, là anh."

"Mỗi một ngày anh lại càng thêm yêu em."

Sao hắn có thể tốt như vậy?

An Kiều nghĩ, đem gương mặt nóng bỏng cọ cọ vào lòng bàn tay hắn.

Muốn anh vẫn luôn yêu em, làm ơn.

-

Sel: Vậy là chúng ta phải chia tay cặp đôi chích bông Lý Kiêu - An Kiều rồi! :(( Sel xin cảm ơn mọi người đã luôn dõi theo mình và ủng hộ mình trong thời gian qua. Hẹn gặp lại cácc bạn ở những bộ khác của mình nhé! Luv u ❤️