Chương 16: Cùng nhau tắm? 🌵

Edit by Mei |meiiichou|

Một giấc này An Kiều ngủ rất sâu.

Buổi sáng hôm sau cô đúng giờ tỉnh lại, sau đó nhìn điện thoại bên cạnh không biết từ khi nào đã tắt nguồn vì hết điện.

Tâm tình lại vô cùng tốt đối với màn hình đen xì cười một cái.

Tưởng tượng hôm nay lại có thể nhìn thấy Lý Kiêu cô liền vui vẻ, mỗi một ngày đều vạn phần chờ mong ngày hôm sau sẽ đến.

Ăn xong cơm sáng, An Kiều xách theo cặp sách cùng Phương Văn Kỳ đi tới trường học.

Dọc theo đường đi, chỉ cần gặp được người quen đều sẽ bị trêu ghẹo vài câu, "Chúc mừng chúc mừng!"

"Trăm năm hoà hợp nhé."

"Phát kẹo mừng đi chứ!"

An Kiều:...... Phát cái đầu nhà cậu.

Phương Văn Kỳ ở một bên cảm thán, "Nhanh như vậy đã truyền khắp nơi rồi."

An Kiều cười cười, "Truyền càng xa càng tốt, ai bảo bạn gái của anh ấy ưu tú như vậy làm gì."

"......"

Đi đến chỗ ngoặt của cầu thang tầng 3, An Kiều nhìn thấy Lý Kiêu đang muốn đi vào phòng học.

"Lý Kiêu." Cô nho nhỏ gọi hắn một tiếng.

Lý Kiêu xoay người, nhìn về phía cô.

An Kiều đem cặp sách ném cho Phương Văn Kỳ, "Cầm cặp sách hộ mình, cảm ơn nha!"

Phương Văn Kỳ luống cuống tay chân tiếp được cặp sách, nhìn cô ba bước cũng rút gọn thành hai bước nhảy lên cầu thang, chạy chậm nhào vào l*иg ngực Lý Kiêu.

Lý Kiêu bị cô nhào vào khiến hắn lảo đảo hai bước, ôm một cái đầy cõi lòng.

An Kiều ôm cổ hắn, ghé sát mặt vào, "Mau nhắm mắt lại."

Lý Kiêu nghe lời nhắm mắt lại.

Ánh sáng bị cách trở, nhưng hắn có thể cảm nhận được, cô đang chậm rãi tới gần.

Nhu thuận tóc dài lướt qua mặt hắn, còn có hơi thở ấm áp.

Sau đó, thiếu nữ trong l*иg ngực thật cẩn thận, ở trên môi hắn lưu lại một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.

"Buổi sáng tốt lành nha." Cô nói.

Tim đập đều chậm nửa nhịp.

Lý Kiêu mở mắt ra, ngốc lăng nhìn thẳng phía trước.

An Kiều đem đầu gắt gao chôn ở cổ của hắn, dũng khí vừa rồi cũng không còn sót lại chút gì.

"Buổi sáng tốt lành." Cô nhỏ giọng lặp lại một lần.

Lý Kiêu lấy lại tinh thần, ôn nhu sờ sờ đầu nhỏ của cô, cười nói, "Buổi sáng tốt lành."

Thấy toàn bộ quá trình - Phương Văn Kỳ:...... Coi như tôi không tồn tại đi! ( ╯‵□′ ) ╯︵┴─┴

An Kiều cả một ngày đều bị Phương Văn Kỳ dùng ánh ai oán như lễ rửa tội soi từ đầu đến chân.

Kết thúc tiết tự học buổi tối, An Kiều vừa mới tính toán tạm biệt Lý Kiêu, lại bị hắn kéo lại.

Hắn trực tiếp nói với Phương Văn Kỳ, "Tôi đưa em ấy về."

Phương Văn Kỳ thật sâu mà nhìn thoáng qua An Kiều, thấy cô chột dạ cúi đầu không dám cùng mình đối diện.

Phương Văn Kỳ thở dài, tạm biệt An Kiều sau đó đạp xe rời đi.

Bóng dáng của cô nàng lúc rời đi tràn đầy tang thương.

An Kiều lo lắng sốt ruột, "Em có phải rất xấu xa không?"

Lý Kiêu dắt tay cô, "Đừng suy nghĩ vớ vẩn, đi thôi."

Nhà An Kiều cách trường học đặc biệt gần, đi vài phút là đến.

Lý Kiêu đưa cô đến dưới lầu, vỗ vỗ đầu cô, "Đi lên đi, về nhà thì gọi điện thoại cho anh."

An Kiều nhìn di động, mới 9 giờ rưỡi, còn rất sớm, cuộc sống về đêm của thành phố phồn hoa này vừa mới bắt đầu.

Cô chắp tay trước ngực đáng thương hề hề nhìn hắn, "Đưa em lên lầu được không, em sợ."

Lý Kiêu căn bản chịu không nổi cô làm nũng như vậy, lập tức đầu hàng, "Được."

Vào thang máy, chọn tầng.

Trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người bọn họ.

Trong nhà không có ai, mẹ cô ba ngày sau mới trở về......

Muốn giữ hắn lại.

An Kiều bị ý nghĩ của chính mình dọa đến, bàn tay bị hắn cầm lấy cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Cô muốn nói chút gì đó để giảm bớt bầu không khí này, khô cằn mở miệng, "Nhà anh cách chỗ này... xa không?"

Lý Kiêu nhìn ảnh ngược của cô trên cửa thang máy, "Không xa, ở Tĩnh An Hoa Đình."

An Kiều kinh ngạc một chút, "Gần quá."

"Ừm."

Không khí lại bắt đầu trầm mặc.

Con số đều đặn nhảy lên, cách nhà càng ngày càng gần, cô cũng càng ngày càng khẩn trương, khẩn trương đến nỗi không biết nên nói cái gì.

" đinh. "

Về đến nhà.

"Em về đến nhà rồi." Nhưng An Kiều cũng không có buông tay hắn ra.

Cô quay đầu, gập ghềnh hỏi, "Muốn, muốn vào trong ngồi một lát sao?"

Sau đó cứ như vậy.

Hai người ngồi trên sô pha xem TV. Khoảng cách xa đến nỗi có thể nhét thêm một người.

An Kiều hoàn toàn không có bộ dáng ngồi hình chữ X như ngày thường, mà rất nghiêm chỉnh nhìn chằm chằm TV.

Lý Kiêu buồn cười nhìn bộ dáng của cô như lâm đại địch, một bên gọi điện cho Vương Thư Mạn.

"Alo, mẹ."

"Hôm nay con không về, ở nhà bạn."

Đầu bên kia điện thoại không biết nói gì đó.

"Vâng, con biết rồi."

"Được, mẹ ngủ ngon."

Trong TV chiếu cái gì, An Kiều không biết.

Hắn mới vừa tắt điện thoại, cô liền đứng lên, ném xuống một câu, "Em đi tắm". Sau đó nhanh chóng chạy lên lầu.

Lý Kiêu sờ sờ ngực trái của mình, nhảy thật mẹ nó nhanh quá.

An Kiều đóng lại cửa phòng, vỗ vỗ gương mặt nóng bỏng, thầm mắng chính mình ngốc muốn chết.

Chờ cô tắm rửa xong đi xuống dưới, Lý Kiêu dựa vào sô pha, nhìn TV không biết suy nghĩ cái gì.

An Kiều đẩy hắn vào phòng cho khách, "Muốn dậy sớm thì phải, ngủ ngon nha."

Lý Kiêu đỡ khung cửa, nghiêm túc hỏi cô, "Cùng nhau tắm?"

Cô đỏ mặt, hung dữ quát, "Không! Ngủ ngon!"

Nói xong còn đá đạp dép lê chạy thoát.

Lý Kiêu nhìn bóng dáng hoảng loạn của cô, cười cười đóng cửa lại.