Chương 15: Ngủ ngon, mơ thấy anh nhé! 🌵

Editor: Mei (meiiichou)

Chuông tan học reo lên, An Kiều cũng chưa dám ngẩng đầu dậy.

Lý Kiêu chậm rãi vuốt tóc cô, từ đầu tới đuôi, không có một chút không kiên nhẫn.

Mọi người nhìn thấy đều trợn mắt há hốc mồm.

Trương Nhất Nhiễm đến bây giờ vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, cô vỗ vỗ Hà Vũ Hạo, "Đây là ai, là Lý Kiêu mà tôi biết sao?"

Hà Vũ Hạo ngạo kiều nói, "Cái này gọi tình yêu cậu hiểu không?"

Vẻ mặt Trương Nhất Nhiễm si ngốc, "Hiểu, hiểu."

Cậu bé mập hừ lạnh một tiếng: Cậu biết cái gì, ông đây thích cậu lâu như vậy cậu cũng không biết.

Cậu ta lại nhìn hai người phía trước, lại nhìn Trương Nhất Nhiễm ngồi ở một bên hâm mộ không thôi, buồn bực muốn chết.

An Kiều tốn cả một ngày mới lấy lại được bình tĩnh, nhưng khuôn mặt mặc cho ai nhìn thấy cũng đều nhận ra cô đang xuân tâm manh động.

Đặc biệt là đôi mắt kia, giống như chứa cả hồ nước, nhìn đến nỗi xương cốt cả người đều ngứa.

Cô nháy mắt oán trách Lý Kiêu, "Đều tại anh, xấu hổ muốn chết."

Lý Kiêu nhìn chằm chằm cô một hồi, nửa ngày không nói chuyện, tầm mắt không thèm che giấu, mặt An Kiều lại bắt đầu nóng lên.

Cô thấy hầu kết của hắn trên dưới giật giật, vừa muốn nói chuyện, Lý Kiêu đã giơ tay che lại mắt cô.

An Kiều: "Làm sao vậy...?"

Lòng bàn tay bị lông mi cô nhẹ nhàng xẹt qua, ngứa ngáy không ngừng.

An Kiều ở trong bóng tối nghe thấy hắn nói, "Đừng nhìn anh như vậy, ngoan."

An Kiều bị chữ " ngoan " của hắn làm cho mơ hồ, không rõ nguyên do hỏi: "Vì sao ạ?"

Hắn không hé răng.

An Kiều:???

Chờ tay hắn buông ra, An Kiều cũng chưa rõ tại sao hắn lại che mắt của cô lại.

Tan học, An Kiều cùng Phương Văn Kỳ cùng nhau về nhà.

Phương Văn Kỳ vỗ vai cô không ngừng cảm khái, "Đúng là không ngờ được, Lý Kiêu đúng là đã không làm thì thôi, mà đã làm thì đều khiến mộ người trầm trồ kinh ngạc hết!"

An Kiều hơi đắc ý, "Cũng tạm thôi."

"Còn tạm á? Là đẹp trai, ngầu dã man luôn ấy! Hôm nay mình ăn cơm tró của hai cậu cũng đủ no rồi!"

An Kiều rốt cuộc nhịn không được, "Ha ha ha ha ~" cười thành tiếng.

Về đến nhà, An Kiều theo thường lệ gọi điện thoại cho mẹ, chuông vừa reo lên hai tiếng bên kia đã ấn nghe.

Kiều Vân nhận được điện thoại của con gái yêu, thanh âm cũng trở nên ôn nhu, lải nhải dặn dò cô một đống.

An Kiều cùng mẹ hàn huyên nửa ngày mới lưu luyến không rời mà tắt điện thoại.

Tắt điện thoại, cô lập tức gọi video cho Lý Kiêu.

An Kiều đem màn hình mở mức lớn nhất.

Lý Kiêu đang sấy tóc tóc, hắn vừa tắm rửa xong, trên người là áo phông màu xám ngắn tay rộng thùng thình.

Hắn một bên sấy tóc một bên nhìn màn hình, "Làm sao vậy, nhìn em vui thế?"

An Kiều ôm mặt ngây ngô cười, "Nhìn thấy anh là vui vẻ nha."

Lý Kiêu cười.

Tóc hắn vừa sấy xong nên có chút rối, vài sợi tóc có chút chướng mắt, hắn liền dùng tay đem tóc mái vuốt ra sau đầu.

Cả vầng trấn lộ ra, khiến cả khuôn mặt càng thêm góc cạnh rõ ràng.

An Kiều nhìn hắn không chớp mắt, cảm thấy mình có thể cứ như vậy ngắm hắn cả một buổi tối cũng được.

Lý Kiêu đem khăn lông vào phòng tắm, nói với cô, "Ngày mai là thứ sáu."

"Vâng?"

"Thứ bảy em có muốn ra ngoài chơi không?"

Ánh mắt An Kiều sáng lên, "Muốn ạ!"

"Vậy chúng ta đi ra ngoài chơi."

An Kiều nghe vậy chống thân thể dậy, vui vẻ giống như học sinh tiểu học sắp được đi chơi xuân, bắt đầu phân vân không biết nên đi nơi nào bây giờ.

Cô cắn cắn đầu ngón tay, "Ừm...... Disney thì em đi rồi...... hay là đi xem kịch? Không được không được."

Lúc cô tập trung tinh thần nhìn di động, ánh mắt của Lý Kiêu đã dính ở trên người cô không động.

Cô mặc một cái váy hai dây màu hồng nhạt, ghé vào trên giường, đầu tóc vừa đen vừa mượt ngoan ngoãn rơi ở trên vau, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng tảng lớn da thịt trước ngực.

Cô hơi bò nhoài ra, làm Lý Kiêu có thể dễ như trở bàn tay nhìn thấy hai luồng no đủ trắng nõn đáng thương bị đè ép trên giường.

Rãnh sâu hun hút, miêu tả sinh động.

Làm hắn nhịn không được tưởng tượng, đem hai luồng này nắm ở trong tay vuốt ve, rốt cuộc có bao nhiêu trơn mềm.

Chỉ là tưởng tượng cũng có thể khiến cho hắn không thể nhẫn nại.

Quần đùi rộng thùng thình bị côn ŧᏂịŧ cương cứng đỉnh thành một bọc lớn.

Vậy mà cô còn không biết, vẫn còn lải nhải không ngừng, khi cô nói chuyện, cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở.

Môi đỏ, răng trắng, lưỡi hồng.

Lý Kiêu hít một hơ thật sâu, cự vậy dưới thân càng sưng lợi hại, thúc ở trong quần, trướng đến nỗi nhảy dựng.

Hắn không dám nhìn thêm nữa, cắn răng thu hồi tầm mắt chuyển trở về gương mặt xinh đẹp đến quá phận của cô.

An Kiều ngẩng đầu, phát hiện Lý Kiêu đang nhìn mình.

Cô chớp chớp mắt, "Sao thế ạ?"

Lý Kiêu nhìn cô, nghiêm túc nói, "Sao bạn gái của anh lại đáng yêu như vậy nhỉ?"

An Kiều sửng sốt, đôi tay che lại gương mặt đã đỏ lên, nhỏ giọng nói, "Bạn trai của em cũng siêu đẹp trai."

Bộ dáng thẹn thùng của cô bộ quá câu nhân, mê hoặc đến nỗi côn ŧᏂịŧ của hắn cứng đến phát đau, du͙© vọиɠ bộc phát không thể vãn hồi.

Lý Kiêu đè nặng lửa nóng trong người, một tay cởi bỏ lưng quần, cầm lấy côn ŧᏂịŧ dưới háng, mang theo tâm trạng phát tiết mà hung hăng xoa nắn sưng to qυყ đầυ.

Một bên lại cầm di động dỗ dành cô, "11 giờ rồi, ngoan, em mau ngủ đi."

Thanh âm của hắn nhuốm mùi tìиɧ ɖu͙© lại càng thêm trầm thấp ám ách.

An Kiều không biết, hắn đang ở một nơi mà mình nhìn không thấy, đối với cô thủ da^ʍ.

Nhưng cô không muốn tắt điện thoại, kéo dài giọng làm nũng với hắn, "Chờ một lát nữa được không --"

Lý Kiêu dùng ngón tay ma sát mã mắt đang không ngừng tràn ra chất lỏng, đè nặng thở dốc, "Không tắt, anh chờ em ngủ."

"Vâng!" An Kiều vui vẻ đắp chăn đàng hoàng, đem điện thoại đặt ở gối đầu bên cạnh.

"Ha. Nhắm mắt lại, chúng ta ngủ."

An Kiều ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nghe hơi thở của hắn hơi dồn dập, an tâm mà đi ngủ.

Nghe hô hấp của cô dần dần vững vàng, Lý Kiêu mới buông di động, đau đầu nhìn côn ŧᏂịŧ vẫn thẳng tắp như cũ, nhéo nhéo mũi.

Đứng dậy đi vào phòng tắm dùng nước lạnh hất lên mặt, chậm rãi bình phục đáy lòng khô nóng.

Hắn tắt đèn phòng ngủ đi, nhìn cuộc gọi video còn chưa tắt, khóe miệng cong lên.

"Ngủ ngon, mơ thấy anh nhé."

Mei: hỡi các chị em đừng quên vote với cmt nha!