Chương 17: [Phiên ngoại] Năm mới 🌵

Editor: Sel

Kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, An Kiều cùng ba mẹ về nhà ông bà nội ăn tết.

Cô gửi địa chỉ cho Lý Kiêu: "Không được đón giao thừa cùng anh rồi QAQ"

Lý Kiêu click mở định vị, Nam Sơn biệt uyển.

Đây là một khu biệt thự độc lập, ngồi xe điện ngầm cũng phải mất hai giờ đồng hồ mới có thể đến nơi.

Hắn nhướng mày suy nghĩ một hồi: "Không sao, sau này có rất nhiều cơ hội."

An Kiều có chút mất mát.

Nhưng chuyện này không giống, đây chính là năm đầu tiên ở bên nhau, cùng nhau bước sang năm mới, cô đã chuẩn bị quà từ sớm.

Nhưng mất mát thì mất mát, xa như vậy hắn cũng không thể đến đây được, cô cũng không lỡ làm hắn mệt mỏi.

Cô nhìn hộp quà trên bàn, vậy đành để đến khai giảng rồi đưa sau.

Lý Kiêu lướt lướt danh bạ, tìm được dãy số cái kia liền ấn gọi.

Điện thoại vang lên một lúc lâu mới có người nhận, đầu dây bên kia là giọng nam kéo dài biếng nhác, "Alo――"

Vừa nghe là biết mới vừa tỉnh ngủ.

Lý Kiêu tra bản đồ, "Là cháu."

"Ồ, sao tự dưng lại gọi cho chú thế?"

Lý Kiêu nói thẳng, "Cháu có chút việc muốn nhờ......"

Ăn xong cơm chiều, An Kiều đã nhanh chân chạy lên lầu, vui vẻ gọi video với Lý Kiêu.

Không ai tiếp, đây cũng là lần đầu tiên hắn không nhận điện thoại của cô.

Có khả năng hắn đang ăn cơm cùng người nhà.

An Kiều nghĩ nghĩ, không tiếp tục gọi lại nữa mà gửi cho hắn một tin nhắn đã:" Lúc nào rảnh gọi lại cho em nha moaaa!"

Gửi xong cô đi xuống lâu, cùng ông bà nội xem chương trình cuối năm.

Cô ngồi bên cạnh mẹ của mình, cứ được một hồi lại cúi đầu nhìn di động.

Rất nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới được gửi đến, nhưng không có cái nào là của hắn.

An Kiều có chút buồn bực.

Giờ này còn nhà nào mà chưa ăn xong nữa chứ?

Kiều Vân nhạy bén phát hiện cô thất thần, quan tâm vỗ vỗ lưng cô, "Sao vậy con yêu?"

An Kiều dựa vào trong lòng của mẹ, "Không có gì đâu mẹ, con hơi mệt thôi."

Kiều vân sờ sờ đầu cô, "Vậy đi ngủ sớm một chút đi."

An Thanh Hoà thấy con gái yêu không mấy vui vẻ, cười cười an ủi cô, "Ngoan, ba ba mẹ đã chuẩn bị quà cho con rồi, mau đi ngủ trước đi, sáng mai đưa cho con được không?"

Kiều Vân trừng mắt nhìn chồng mình, oán trách ông dám đem bất ngờ nói ra.

An Thanh Hoà cười ha hả, không có việc gì không có việc gì, dỗ dành con gái yêu quan trọng hơn.

Tâm tình An Kiều cũng khá hơn nhiều.

Chờ một chút, nói không chừng lát nữa hắn sẽ trả lời thì sao?

Trở lại phòng, An Kiều đem điện thoại ném tới trên giường, sau đó đi tắm rửa, cưỡng bách chính mình không được nhìn điện thoại nữa.

Trong lúc tắm cô cọ tới cọ lui, so với bình thường còn lâu hơn mười phút.

Nhưng mới từ phòng tắm bước ta còn không kịp lau khô tóc, cô liền cầm lấy di động click mở WeChat.

Không có, vẫn là không có.

Trừ bỏ tin nhắn cô gửi hai giờ trước vẫn còn lẻ loi ở đó.

Cô tức giận, cô vô cùng tức giận, có xin lỗi thế nào cũng không thể tha thứ được.

An Kiều không vui nghĩ như vậy.

Lau khô tóc rồi trở lại giường, cô cầm di động, click mở ảnh chân dung của Lý Kiêu, xem vòng bạn bè của hắn, cuối cùng lại im lặng rời khỏi.

Cái quá trình này cô không nhớ đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.

Vòng bạn bè của Lý Kiêu rất sạch sẽ, chỉ có hai tin.

Một tin là hắn chia sẻ video về phát minh khoa học, còn tin khác là hắn phát chữ "Ann" vào ngày đầu tiên hai người ở bên nhau.

Bối cảnh vòng bạn bè của hắn cũng đổi thành ảnh của cô, mà của cô thì đổi lại thành ảnh của hắn.

Cô nhìn chằm chằm bức ảnh kia nhìn nửa ngày, miệng bẹp xuống, khó chịu muốn chết.

Bị hắn nuông chiều quen rồi, bây giờ một chút lạnh nhạt cũng không chịu nổi.

Hắn đang làm gì vậy chứ?

Dám không để ý tới cô.

Đi tìm cô gái khác?

Đối với cô đã mất cảm giác mới mẻ?

Ô......

Miên man suy nghĩ, tự bổ não một đống kịch bản cẩu huyết.

An Kiều càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, tủi thân muốn khóc.

An Kiều tức giận đấm gối đầu.

Di động đột nhiên vang lên.

Tim cô ngừng một chút, sau đó đập càng nhanh.

Cầm di động lên, trên màn hình lại là một dãy số xa lạ.

Do dự một hồi, cuối cùng cô vẫn ấn nghe, "... Alo?"

"Ra ngoài đi, anh đang ở cửa."

An Kiều ngây người, tắt điện thoại, nhịn không được muốn thét chói tai.

Cô nhảy xuống giường, vội vàng cầm lấy một chiếc áo khoác lông vũ tròng lên người che đi váy ngủ, sau đó lại hớt ha hớt hải chạy xuống lâu.

Người trong nhà đã sớm đi ngủ.

Cô rón rén đi ra cửa, xỏ dép lê vào, cả một đường chạy như bay.

Cuối cùng thở hổn hển chạy đến cửa của kji biệt thự Nam Uyển.

Đập vào mắt cô chính là bóng dáng thẳng tắp cao gầy của thiếu niên đứng ở dưới đèn đường.

Trong chớp mắt nhìn thấy hắn, vui mừng nhảy nhót, cô cũng không biết phải hình dung như thế nào.

Dù sao cũng chính vui vẻ muốn chết.

Bảo an ở Nam Uyển quá tốt nên hắn không vào được, An Kiều chạy ra bổ nhào vào trong lòng ngực của hắn.

Cô đem đầu vùi trước ngực Lý Kiêu, ủy khuất nói: "Em đợi anh cả một buổi tối."

Lý Kiêu ôm lấy eo cô, hôn đỉnh đầu cô, "Anh xin lỗi, điện thoại anh hết pin."

Lúc hắn nói chuyện còn mang theo giọng mũi, có lẽ là đợi quá lâu nên bị lạnh.

Đáy lòng An Kiều nháy mắt mềm đến nát nhừ, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn đặt vào tay của mình, ý đồ muốn sưởi ấm cho tay của hắn.

"Được rồi, lần này em tha cho anh đấy."

Lý Kiêu cúi đầu, thấy một đoạn cẳng chân thon dài trắng nõn của cô lộ ở bên ngoài, hơi nhíu mi.

Sau đó hắn không nói một lời mà mở cửa xe, đem cô bế ngang lên, bế vào trong xe.

Vừa rồi An Kiều cũng không chú ý tới bên cạnh hắn còn có một chiếc xe, "Anh lái xe tới?"

Người ngồi ở ghế điều khiển đột nhiên vươn đầu ra, "Hello, cháu dâu ~"

Lý Kiêu ôm cô lên đùi của mình, "Đây là chú nhỏ của anh, là chú ấy đưa anh đến."

An Kiều hoảng sợ, nhanh chóng chào hỏi, "Cháu chào chú ạ."

Lý Văn Hiên cười tủm tỉm nhìn cô, "Chào cháu, chào cháu."

An Kiều có chút dọa sợ, cô còn chưa có chuẩn bị tốt để gặp người lớn mà......

Lý Văn Hiên vẫn tự mình lải nhải, "Chú nói cho cháu biết, thằng nhóc Lý Kiêu này tính tình rất xấu, còn thích ra vẻ, cháu cũng đừng để gương mặt kia của nó lừa......"

Lý Kiêu giúp An Kiều chỉnh lại áo lông vũ, lạnh giọng nói: "Mua xong xe còn tiền để tiêu sao?"

Người đàn ông phía trước nháy mắt tức muốn hộc máu, "Mệt cho ông đây còn vì cháu mà bận rộn cả đêm, đúng là qua cầu rút ván!"

Lý Kiêu không để ý, mở miệng thúc giục, "Đi thôi, sắp đến giờ rồi."

An Kiều muốn cười lại không dám cười, ôm lấy tay Lý Kiêu cất vào trong lòng ngực của mình, tiếp tục sưởi ấm tay cho hắn.

Cô chỉ mặc một cái váy ngủ bằng lông xù xù, mà tay Lý Kiêu vừa lúc đặt ở trên bộ ngực cao ngất của cô.

An Kiều toàn tâm toàn ý sưởi tay cho hắn, cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.

Lý Kiêu động động tay, cầm lấy hai luồng no đủ kia nhẹ nhàng xoa xoa.

Cả người An Kiều cương lên, ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, lại không quản được tay của hắn từ dưới váy vói vào, dọc theo eo nhỏ, cầm lấy hai bầu vυ" trắng nõn.

Vừa mềm vừa mịn.

Tay của hắn còn mang theo lạnh lẽo, sờ vào khiến An Kiều rùng mình.

Ngón tay tìm được núʍ ѵú nhỏ, Lý Kiêu ác ý vừa ấn xuống còn không quên day day.

Cả người An Kiều mềm nhũn ở trong lòng của hắn, mềm giống như một vũng nước.

Nãi tiêm bắt đầu đứng thẳng lên, hắn ác liệt nắm lấy núʍ ѵú nhỏ đã nhếch lên, nhẹ nhàng xoa nắn.

Ưʍ.

Trong mắt thiếu nữ rưng rưng, đem đầu chôn vào khuỷu tay của hắn.

Quá mắc cỡ.

Chú nhỏ của hắn còn đang ngồi ở phía trước lái xe.

Lý Kiêu nâng bộ ngực mềm mại của cô lên, dùng ngón tay nhanh chóng khảy núʍ ѵú nhỏ đang nhếch lên. Lại cúi đầu, khẽ liếʍ cổ của cô.

Đầu lưỡi vừa ướt vừa nóng, một chút một chút, mang theo vệt nước, ở sườn cổ mẫn nhẹ nhàng liếʍ láp.

Thiếu nữ trong lòng ngực tóm chặt lấy quần áo của hắn, gắt gao đè nặng những tiếng rêи ɾỉ muốn buột miệng thốt ra.

Hắn lại dùng thêm chút lực, ở trên làn da trắng như sứ của cô hút ra một loạt những vết hôn.

Xe ngừng lại.

Lý Văn Hiên thở phì phì xuống xe, "Tới rồi, chú đi trước, hai đứa nhanh lên đấy!"

Lý Kiêu ngẩng đầu không chút để ý ừ một tiếng, tay chậm rãi rút ra, sửa sang lại quần áo cho cô.

Cắn lỗ tai nhỏ đỏ rực của An Kiều, cười nói, "Ấm lắm."

An Kiều không dám động, bởi vì dưới mông có một cây gậy cứng ơi là cứng chọc vào cô.

Còn nóng rực.

Lý Kiêu giơ tay nhìn đồng hố, còn có một phút nữa.

Hắn kéo lại khoá áo khoác cho An Kiều, đem cô bọc đến kín mít, ôm cô xuống xe, bên ngoài là bầu trời rộng lớn đầy sao.

Xe ngừng bên cạnh một cái đài ngắm cảnh, vị trí nơi này cực tốt, có thể đem phong cảnh Nam Sơn thu hết vào đáy mắt.

Lý Kiêu che mắt cô lại, vì món quà này hắn đã chuẩn bị cả một ngày.

An Kiều không biết hắn muốn làm gì, trái tim như muốn vọt ra ngoài.

Còn mười giây.

Lý Kiêu ở bên tai cô đếm ngược, "5, 4, 3, 2, 1......"

Hắn buông tay ra.

Đèn Khổng Minh từ dưới chân núi chậm rãi bay lên.

Giống như đom đóm, dưới bầu trời đen như mực nhẹ nhàng vờn quanh.

Nơi xa, pháo hoa ở thành phố cũng được phóng lên, trở thành phông nền nhiều màu lại sáng lạn.

Đèn Khổng Minh, pháo hoa, đêm tối.

Giống như đang chứng kiến cả ngân hà.

Bây giờ 0 giờ ngày mùng 1 tháng 1 năm 2019.

"Năm mới vui vẻ." Hắn cúi người hôn lên gương mặt của cô.

Hy vọng cô gái của hắn, tháng đổi năm dời, bình bình an an.