Chương 9

Không khí trong xe ngày càng loãng hơn vì anh tiến đến gần.

Hệ thống tư duy vốn nhạy bén của Lộ Chi nhất thời trở nên trống rỗng, cảm giác trên môi thoáng chốc vụt qua, nhẹ như một chiếc lông vũ, nhưng sau lưng lại bùng lên một ngọn lửa bỏng rát, thiêu đốt da thịt cô.

Cô cảm thấy có thứ gì đó đang tuôn trào không ngừng từ trong cơ thể.

Người trước mặt thậm chí còn tốt bụng nhắc nhở cô: “Thở đi.”

Ngay lập tức linh hồn cô trở về vị trí cũ.

Chức năng hô hấp hoạt động trở lại, cô như bị say oxi, lại sợ mình trông quá khác thường, chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh: “Anh... Tôi...”

Đang hôn ngon lành sao lại nói chuyện?

Không phải, đang nói chuyện yên đang lành sao đột nhiên lại hôn?

Phó Ngôn Thương nhìn cô.

Sau một lúc lâu, Lộ Chi nghẹn ra một câu: “Anh... Mở khóa.”

“Không khóa.” anh nói: “ Vừa rồi là khóa cửa sổ.”

“…”

Cô cúi đầu mở cửa xe, nhảy xuống xe nhanh như chớp, vì sao thời tiết mát mẻ như vậy, mà không khí bên ngoài xe vẫn không thay đổi, vẫn ngột ngạt như vậy? Cô giơ tay quạt gió, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy lá cây đang xào xạc trong gió.

...

Lộ Chi đá lá cây đi về phía trước, đầu óc rối bời.

Mười giây sau, một giọng nói vang lên từ phía sau: “Đi nhầm đường rồi.”

Cô định quay lại, nhưng trong lúc chần chừ, người đàn ông đã sải ba bước tiến đến, sánh vai cùng cô: “Nhưng đi vòng một đoạn cũng đến được.”

Cô lẩm bẩm: “Anh không nói sớm.”

Giọng anh vẫn thản nhiên: “Ý em là nói cái nào?”

Chủ đề lại bị vòng lại, cô giả chết tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, trong đầu suy nghĩ liên miên.

Phó Ngôn Thương nói: “Vừa rồi không phải tôi hung dữ với em, chỉ là khi em nói đến phần thưởng, tôi nghĩ đến cặp đôi mà em rất thích nhìn năm phút trước, hình như phần thưởng của họ cũng là cái này.”

Cô khựng lại một lúc, nhìn anh với vẻ bàng hoàng.

Vậy, anh sẽ không nghĩ rằng tôi đang muốn hôn anh đó chứ?

Tại sao chứ? Sao lại thế được? Mục đích của tôi là gì chứ?

Tôi thèm nhỏ dãi thân xác anh sao?

Cô mấp máy môi, hồi lâu sau, với mối quan hệ hiện tại của họ, những lời này đương nhiên không thể nói ra được, cô nghẹn ngào một hồi mới thốt lên: “Tôi có thích nhìn đâu...”

Bầu không khí im lặng một lúc, con đường rợp bóng cây này có rất nhiều chim sẻ đậu, tiếng hót líu lo lấp đầy khoảng trống im lặng giữa hai người.

Ở thời khắc nào đó, anh lại lên tiếng, như là đã suy nghĩ một lúc: “Còn về những gì em nhìn thấy ở tôi, những thứ khiến em sợ hãi... Kiểu khí chất ấy?”

Anh nói: “Có lẽ bởi vì tôi là chủ tịch của Dung Thịnh, cần có khả năng quyết đoán và uy nghiêm để khiến nhân viên phục tùng và tin tưởng. Hai năm nay tôi làm việc khá nhiều, có lẽ đã quen với trạng thái này, không thể nhanh chóng chuyển đổi sang vai trò của một người chồng, cần em cho tôi thêm chút thời gian.”

Anh ta đang... Giải thích sao?

Cô phồng miệng, ồ một tiếng: "Vậy là lúc anh suy nghĩ sẽ có biểu cảm như vậy à?”

“Ừm.”

“Vợ chồng mới cưới, đúng là cần có thời gian để thích ứng, sau này nếu có chỗ nào khiến em không thoải mái, em cũng có thể nói với tôi.” Anh khựng lại một chút, rồi nói: "Tôi không khó hòa hợp như em nghĩ đâu.”

Cô chớp chớp mắt, liếc nhìn cánh cổng vòm quen thuộc ngày càng gần, dưới khóm hoa hồng, một con bướm đang vỗ cánh.

Phó Ngôn Thương: “Em không có gì muốn nói sao”

“À." Cô đột nhiên tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “Ồ, tính cách tôi khá tốt, hẳn là sẽ không khiến anh cảm thấy khó chịu đâu.”

“...”

Một lúc sau, liếc nhìn vẻ mặt của anh, có vẻ như không còn đáng sợ như vừa nãy, có lẽ là do tác dụng tâm lý, cô khẽ hỏi: "Anh có đánh người không? Nếu tôi cãi nhau với anh, liệu anh có đánh tôi không?"

Phó Ngôn Thương không biết tại sao cô lại hỏi câu này, đến giờ phút này, cô là người đầu tiên hỏi anh câu hỏi này.

Nhưng anh vẫn trả lời.

“Sẽ không." Anh nói: "Từ khi có ký ức đến nay, hẳn là tôi chưa từng đánh nhau, nhưng nếu là angry sεメ gì đó thì tôi coi như là một thú vui, không nằm trong phạm vi thảo luận này.”

Anh có một khuôn mặt rất đạo mạo, ngay cả khi nói những chủ đề phong lưu như vậy, cũng là vẻ mặt nghiêm túc, Lộ Chi thầm nghĩ mình không nên suy nghĩ sai lệch… Nưng chủ đề này có vẻ như vốn đã khá sai lệch.

Lộ Chi im lặng một lúc: “Tôi không hỏi anh cái này.”

“Vậy coi như tôi trả lời câu hỏi phụ.”

Lộ Chi: ?



Bên trong nhà tổ rất yên tĩnh. Mãi đến khi họ lên đến tầng ba, Lộ Chi mới phát hiện ra ông cụ đang luyện thư pháp.

Phó Thành có một thư phòng vô cùng đẹp đẽ, nằm ở hướng Tây Bắc, từ cửa sổ nhìn ra là một hồ nước lớn, những món đồ sứ trong tủ kính tỏa ra ánh sáng ấm áp dưới ánh đèn, trên bức tường trắng tinh chỉ treo duy nhất một bức tranh chữ “Nước lặng chảy sâu”.

Ông cụ đang đưa lưng về phía cô luyện thư pháp, mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng, bóng lưng tao nhã, cô đến gần nhìn, trong mùi mực nồng đậm, trên giấy đặt bút mạnh mẽ là bốn chữ to tướng…

Mẹ nó phiền thật.

Lộ Chi: ?

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Phó Ngôn Thương hiển nhiên không bất ngờ về nội dung bức thư pháp.

“Bây giờ đã biết vì sao ông bày nhiều tranh chữ thanh tao nhã nhặn như vậy rồi chứ?” Anh nói: "Con người đều là thiếu cái gì thì nghĩ đến cái đó.”

Phó Thành hừ một tiếng: "Tôi thiếu cháu trai.”

“Cháu nói với Tưởng Dục đóng khung bức tranh này lại, ông đưa Tiểu Chi đi dạo quanh nhà.”

Phó Ngôn Thương liếc nhìn một cái: “Cái này cũng phải đóng khung sao?”

“Làm sao! Tranh chữ tinh xảo như vậy không đáng được đóng khung à!”