Chương 8

Nói xong cô mới nhớ ra: “Nếu muốn dùng thì nhất định phải sửa, nhưng chỉ còn mấy ngày nữa thôi, bây giờ tuyển được người lập kế hoạch mà muốn vào làm ngay cũng khó, huống chi còn phải làm quen với thiết lập nhân vật."

Lý Tư Di: "Thì cậu viết đi, không phải cậu là người viết giới thiệu cho phim quảng cáo sao? Người chơi phản hồi rất tốt."

Nói cũng không sai...

"Nhưng đã lâu rồi tôi không viết phim tình cảm lãng mạn.” Lộ Chi nói: “ Hơn nữa tôi viết rất chậm, muốn viết liên tục trừ phi có nhiều cảm hứng. Lần trước có cảm hứng là do nằm mơ, mơ thấy tôi đang yêu đương.”

Lý Tư Di giơ ngón tay ra chỉ chỉ trỏ trỏ: “Vậy cậu đi tìm Phó Ngôn Thương… Tìm anh ta đi hẹn hò đi, ngao du thăm thú đó đây, chẳng phải là có cảm hứng ngay luôn sao?”

Đi ra ngoài quả thực là một cách tốt để tìm cảm hứng, khẩu hiệu của trò chơi này cũng là do cô nghĩ ra lúc đi du lịch.

Lộ Chi: “Nhưng anh ta có thời gian ra ngoài chơi không?”

"Chắc chắn phải có. Cậu hỏi anh ra xem thường tham gia câu lạc bộ nào, rồi khi nào thì có hoạt động, sau đó cậu chọn thời gian đó là được. Dù nhà tôi không giàu bằng nhà cậu nhưng tốt xấu gì cũng là kinh doanh dịch vụ ăn uống. Tôi biết mấy kẻ có tiền như bọn họ biết cách tiêu lắm."

Lộ Chi: “Vậy anh ta sẽ không trói tôi lại chơi cái kia chứ?”

"Cái này, cũng có thể.” Lý Tư Di làm như suy tư: “Vậy sau khi trải nghiệm xong, cậu có thể về vẽ thẻ Trói Buộc Play, tạo phúc cho mọi người, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Cậu biết đấy, mấy người chơi trò chơi nhập vai tình yêu như chúng ta thích xem nhất là cái đó mà.”

Lộ Chi: "..."



Đến khi tan làm Lộ Chi vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để có thể lặng lẽ đề xuất với Phó Ngôn Thương ý tưởng đi chơi cùng nhau mà không bị từ chối.

Chắc chắn không thể nói rằng cô đang tìm cảm hứng, vậy thì dùng lý do gì mới được đây?

Cô đi đến bãi đỗ xe quen thuộc, đang định tìm xe thì đột nhiên chiếc xe phía trước bấm còi inh ỏi khiến cô giật mình.

Cửa sổ tài xế hạ xuống, có lẽ Phó Ngôn Thương vừa gọi điện thoại xong, đang tháo tai nghe Bluetooth trên tai xuống.

Cô nhìn một lúc mới đến gần: "... Sao anh lại ở đây?"

“Ông chủ Phó bảo tôi đón em đến nhà tổ ăn cơm.” Anh thản nhiên hỏi: “Lát nữa có hoạt động gì không?”

Ông chủ Phó là tên anh gọi Phó Thành, cô đã nghe anh gọi như vậy nhiều lần trên bàn cơm.

Lộ Chi lắc đầu, lên xe, rồi lại như nghĩ tới gì đó, lại lên tiếng trả lời: "Không có hoạt động gì, rảnh." Lại bổ sung: "Rất rảnh."

Phó Ngôn Thương liếc nhìn cô một cái, không biết cô muốn nói gì.

Cô vắt óc định hướng chủ đề: “Sao hôm nay chú Tông không lái xe?”

Anh nói: "Đi kỷ niệm ngày kết hôn với vợ rồi.” Anh nói: “Truyền thống của nhà họ Phó, lễ tình nhân và kỷ niệm ngày kết hôn được nghỉ.”

Nhân đạo đến vậy cơ à?

Cô hắng giọng hỏi: “Vậy anh có hay nghỉ không?” Lại bổ sung thêm: “Ý là, có phải lúc nào anh cũng đi làm, không thích đi ra ngoài chơi không?”

“Lộ Chi.” Khi anh gọi tên cô, anh nói với giọng điệu rõ ràng: “Tôi đi làm chứ không phải đi chết ở chỗ làm.”

"..."

Cô lịch sự cười gượng hai tiếng, giải tỏa bầu không khí, nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ làm thế nào để tiến thêm một bước đến mục tiêu đề ra.

Anh cũng có hoạt động giải trí, vậy là cũng dễ hơn được chút.

Xe đang chờ đèn đỏ, dưới tàng cây thẳng tắp, một cặp đôi đang tán tỉnh nhau.

Trước kia ở ký túc xá đại học cũng thường xuyên có cảnh tượng như thế này, đến ngày hôm nay cô vẫn hối hận vì sao không nhìn nhiều hơn, ít nhất có thể tích luỹ kinh nghiệm cho trò chơi tình ái, không ngờ hôm nay cơ hội lại đến.

Cô hạ cửa sổ xe xuống một khoảng rất nhỏ, tiếng hai người bên ngoài đối thoại truyền đến đứt quãng, người đàn ông vòng tay qua eo bạn gái, thì thầm vào tai cô ấy điều gì đó, bạn gái thích thú đến mức bật cười, tựa vào lòng anh ta, sau đó ngẩng đầu lên nói “thưởng”, rồi kiễng chân hôn anh ta một cái. Sau đó người đàn ông đảo khách thành chủ, hai người ôm chặt lấy nhau, hôn nhau kịch liệt.

Lộ Chi cúi đầu, chia sẻ kinh nghiệm của mình với Lý Tư Di: “Bên ngoài có hai người đang hôn nhau.”

Lý Tư Di trả lời ngay lập tức: “Nhìn thử xem.”

“Hôn nghe kêu quá, sao mà làm được hay vậy.”

“?”

Với tinh thần tìm kiếm sự thật và cụ thể, cô ngẩng đầu lên, đang định tiếp tục nghiên cứu thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói.

Phó Ngôn Thương chậm rãi nói: “Đẹp à?”

Cô suy nghĩ một lúc rồi thành thật nói: "Cũng được."

"..."

Nhưng chẳng bao lâu sau cô đã không còn cơ hội nghiên cứu, đèn đỏ chuyển sang xanh, chiếc xe rẽ phải.

Cô miễn cưỡng nói lời tạm biệt với trải nghiệm thoáng qua này, rồi chuyển sang tích lũy kinh nghiệm tiếp theo.

Lộ Chi tiến hành trải đường trước: “Tôi nhớ ra rồi, vốn dĩ hôm nay tôi định về nghỉ ngơi, đêm qua ngủ không ngon, nhưng vẫn đến đóng vai vợ chồng ân ái với anh. Người chuyên nghiệp như tôi được thưởng một chút, cũng không quá đáng mà… Phải không?”

Khi cô đang nói thì xe đã chạy vào nhà tổ, Phó Ngôn Thương tìm đại một chỗ đậu xe, sau đó quay đầu hỏi cô: “Ví dụ như?”

Khi mặt anh không có biểu cảm nào thì toàn bộ con người anh đều toát lên cảm giác khiến người ta không dám lỗ mãng, giống như kiểu vương gia điên cuồng trong tiểu thuyết, chỉ cần có ai nói gì đó khiến anh không hài lòng thôi là sẽ bóp chết người đó ngay.

Mặc dù Lộ Chi có tính nổi loạn nhưng không có nghĩa là cô thực sự không sợ anh chút nào. Cách biệt tuổi tác và kinh nghiệm khiến cô thật sự không thể bộc lộ ra trạng thái tự nhiên không phòng bị trước mặt người đàn ông này.

Phó Ngôn Thương dùng ngón tay gõ nhẹ vào vô lăng, lặp lại: “Thưởng, ví dụ như cái gì?”

Trái tim cô càng nhảy vọt lên. Khi còn nhỏ cô không đi học piano, Trang Vận thường xuyên dùng cảm giác này để dạy dỗ cô, cô nhắm chặt lòng bàn tay, di chứng dậy thì lâu dài vẫn còn đọng lại trong cơ thể cô, trong lòng nảy ra một phản xạ trì trệ có điều kiện, cô chợt cảm thấy tủi thân: “Tôi còn chưa nói gì, anh có thể đừng hung dữ như vậy được không.”

Phó Ngôn Thương không hiểu gì mà cau mày.

“Tôi không hung dữ với em.” Nhìn cô một lát, anh nói: “Em rất sợ tôi.”

"Nếu sợ tôi, vậy tại sao lúc ấy lại chọn tôi?"

Còn không phải vì anh là xử nam à.

Phó Vọng chơi bời như vậy, cô nhìn một cái thôi đã cảm thấy đau mắt.

Cô đột nhiên không muốn nói tiếp, quay người mở cửa xe: “Tôi quên mất mình muốn thưởng gì rồi, đi ăn thôi.”

Cửa xe bỗng nhiên bị khóa lại.

Cô chợt giật mình, vừa quay đầu lại thì đúng lúc bắt gặp anh đang đến gần, cô chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, đầu óc lập tức trống rỗng trong giây lát, chỉ có thể nhìn khuôn mặt anh gần sát bên, rất có khí chất đẹp trai mạnh mẽ.

Anh hỏi, như thực sự thấy kỳ lạ: "Là phần thưởng không thể nói ra gì mà khiến em phải lót đường lâu như vậy?”

Giây tiếp theo, anh tiến tới gần. Cô chỉ cảm thấy môi mình mềm nhũn, khi cánh môi chạm vào nhau phát ra âm thanh thật nhỏ. Lui lại vài centimet, anh hỏi:

“Cái này sao?"