Chương 10

Phó Ngôn Thương đi tránh phiền phức, Lộ Chi đi theo sau ông cụ, trong đầu toàn là “Bốn chữ to như vậy rốt cuộc có thể treo ở đâu”, đến khi Phó Thành nói với cô vài câu, cô mới phản ứng lại.

Phó Thành: “Hai đứa dạo này thế nào?”

Lộ Chi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tuy thực tế là tám chữ chưa viết được một, nhưng cô vẫn phối hợp: “Rất tốt ạ.”

Mấy hôm trước cháu còn nhìn anh ta tắm.

Phó Thành ừ một tiếng thật dài: “Đi thôi, dẫn cháu đến phòng sách của nó xem, nó ra nước ngoài năm 16 tuổi, cuộc sống trước đây cơ bản đều trải qua ở đây, bao gồm cả sau khi nó về nước năm 24 tuổi.”

“Nó là kiểu người nhìn về phía trước, không thích ghi chép, ông chụp rất nhiều ảnh, đều cất trong album.”

Một phòng sách, ghi dấu toàn bộ tuổi thanh xuân của thiếu niên. Quan hệ của bọn họ có thể xem đến mức độ này sao?

Lộ Chi hơi lơ là, lúc này bỗng sững người, nói: “Có phải hơi riêng tư không ạ?”

“Riêng tư?” Trong nháy mắt ánh mắt ông cụ như ngọn đuốc: "Riêng tư cái gì? Đây là riêng tư sao?”

“…”

Nhận ra mình có thể đã lỡ lời, Lộ Chi vội vàng mở miệng muốn cứu vãn, nhưng đã quá muộn.

Phó Thành vung tay: “Tôi biết ngay mà! Nửa năm nay chắc chắn hai cô cậu không vun đắp tình cảm gì!”

“Với cái tính cứng đầu đó của nó, cô gái nhà người ta nhìn trúng nó trong bữa tiệc, chọn một thời gian nói muốn tới nhà thăm hỏi, ông sang phòng bên cạnh một lát không để ý, nó bảo Tưởng Dụ nói với người ta không cần đến, nói rằng nó chết rồi, không phải, với cái tính như vậy, nó có thể làm gì chứ?”

Đúng là giống lời anh ta có thể nói ra.

Lộ Chi cúi đầu che giấu, Phó Thành nhìn cô một cái: “Cháu cười cái gì?”

“…”

Hai mắt Phó Thành sáng lên: “Cháu cảm thấy nó rất thú vị, đúng không?”

“Không phải...” Lộ Chi nói: "Cháu...”

“Đúng thật, cái này, người xưa có câu, người tình trong mắt hoá Tây Thi, các cháu nếu có thể...”

Thôi, cháu nói đi.

Cô cứ thế đi theo sau ông cụ, nghe Phó Thành líu lo suốt dọc đường, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao mỗi tầng đều có không dưới năm cái máy lọc nước, hóa ra là để ông cụ có thể uống nước bất cứ lúc nào.

Về chuyện Phó Ngôn Thương từ nhỏ đến lớn, Phó Thành thuộc như lòng bàn tay, ví dụ như từ nhỏ đến lớn thành tích của anh đều xuất sắc, nhưng chưa bao giờ khiến người khác yên tâm. Anh có thể dùng cả giờ nghỉ trưa để giải một bài toán khó của cấp, cũng có thể vì chán hội phụ huynh mà trèo tường về nhà xem phim tài liệu. Anh có chủ kiến đến mức khiến người khác không thể kiểm soát, sau khi trưởng thành trở thành người thủ đoạn chuẩn xác, tàn nhẫn quyết đoán.

“Ông rất tự hào về nó, nhưng lại cảm thấy nó ép buộc bản thân quá nhiều." Phó Thành đứng trên sân thượng: "Nó rất rõ ràng về việc mình muốn làm gì, cần gì, điều đó rất tốt, nhưng như vậy cũng rất mệt mỏi, ông thường hy vọng nó có thể dừng lại một chút, nhưng nó có lựa chọn của riêng mình, tình yêu có lẽ không nằm trong kế hoạch mà nó dành cho bản thân, vì vậy ông hy vọng ai đó có thể làm bạn với nó.”

Ông ấy nói: “Ông hy vọng hai đứa sẽ hạnh phúc.”

Lộ Chi liếʍ cánh môi, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.

Phó Thành đột nhiên lại hỏi: “Cháu có biết nó thích màu gì không?”

Cô lắc đầu.

“Vậy thế này, mấy ngày này cháu quan sát nó, đoán thử xem.” Phó Thành ngẩng đầu lên nhìn cô một cách trẻ con: "Nếu đoán đúng, tuần sau ông sẽ cho hai đứa đi nghỉ phép có lương ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, được không?”



Buổi tối trên đường về nhà, Phó Ngôn Thương hỏi cô: “Ông nội đã nói gì với em thế?”

“Không có gì." Cô nói: "Chỉ là kể vài chuyện hồi anh đi học, không ngờ anh cũng khá nổi loạn đó.”

Anh cười khẽ: "Cũng?”

Cô cũng vô số lần nghĩ đến việc trốn học thêm vào cuối tuần, chỉ muốn nằm một mình trên ghế sofa xem hoạt hình, nhưng chỉ là nghĩ thôi, cho nên khi anh có thể thực hiện, cô thực sự rất hâm mộ.

Cô tựa vào cửa sổ, nghiêng đầu nhìn anh: “Ông nội còn nói anh hay đọc sách đến 12 giờ đêm, anh thật là chăm chỉ quá, may mà tôi không học cùng khóa với anh.”

Phó Ngôn Thương: “Em cũng nhảy lớp à?”

Cô sửng sốt: "Sao anh biết?”

“Mới hai mươi tuổi đã tốt nghiệp đại học, cho dù có đi học sớm một chút, hẳn cũng phải nhảy lớp." Anh lái xe bình thản, ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng: "Không khó đoán.”

Ông nội bảo cô quan sát, cô cũng rất tự nhiên mà nhìn anh thêm vài lần, lúc anh rảnh rỗi, có vẻ như rất thích gõ gõ thứ gì đó.

Còn về màu sắc anh thích... Ánh mắt cô lướt từ đầu ngón tay anh xuống, lướt qua cúc tay áo bằng mã não trên cổ tay anh. Hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi đen mỏng nhẹ, viền màu đỏ sẫm, tà áo buông lỏng gấp nếp giữa eo và quần. Bên trong...

Ngay khi cô còn muốn suy nghĩ sâu hơn vào bên trong, Phó Ngôn Thương trong lúc đợi đèn đỏ chậm rãi dừng xe, quang minh chính đại nghiêng người sang, nhìn về phía cô.

Gần như đưa toàn bộ thắt lưng của mình qua cho cô nhìn.

Vừa nãy, cô chỉ nhìn đôi tình nhân thân mật, anh đã hiểu lầm là cô muốn hôn anh. Lỡ anh phát hiện ra cô đang ngắm nghía vòng eo của anh, không biết anh sẽ nghĩ lung tung đến đâu.

Lộ Chi lập tức ngồi thẳng dậy, lén lút liếc mắt đi chỗ khác, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ngoảnh đầu ra ngoài ngắm cảnh.

Nhờ có hành động né tránh kịp thời của cô, may mắn thay, suốt quãng đường còn lại anh không nói thêm lời nào.