Vừa mở trò chơi, cô đã thua liên tiếp ba ván, chỉ sau sáu phút đã đầu hàng. Càng chơi cô càng không chịu thua, cuối cùng suýt thì đứng phắt dậy khỏi bồn tắm. Đến ván cuối cô được ghép đôi với đồng đội bình thường, chiến thắng với danh hiệu MVP.
Vừa quay người, bên cạnh đã xuất hiện một người đàn ông.
Cô giật mình. Bể tắm nước nóng vốn nhỏ, hai người suýt nữa đối mặt nhau. Anh qua đây từ lúc nào?
Cô quay đầu ra ngoài để xác nhận, bấy giờ mới phát hiện ra mỗi một bể tắm đều có dấu vết nước, bể nào anh cũng đã tận hưởng qua rồi, bể của cô là điểm đến cuối cùng.
Cũng chính lúc này, cô phát hiện không biết từ lúc nào khăn tắm của mình đã không cánh mà bay, giờ đây toàn thân cô chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ ngâm mình trong bồn tắm, một mình thì còn đỡ…
Vấn đề là bây giờ Phó Ngôn Thương đã đến, cô không thể ngang nhiên ngâm mình như vậy, vì vậy cô đưa tay vớt trong hồ, cố gắng tìm kiếm tấm vải che thân của mình.
Nắm được cái gì đó, cô dùng sức kéo, cảm giác dường như lại không đúng lắm, giây tiếp theo cảm nhận được một lực kéo cổ tay mình lên, Phó Ngôn Thương nói: “Đó là dây buộc quần của tôi.”
“…”
“Sorry.” Cô lập tức buông tay: “Trượt tay thôi, anh ngủ tiếp đi.”
Cô mò mẫm sang hướng khác, cánh tay khuấy động dòng nước trong bể tạo thành những xoáy nước, gợn sóng lăn tăn nhấp nhô, lúc nhẹ lúc mạnh đập vào ngực anh, như có một chiếc lông vũ bị gió thổi bay lên xuống, cọ vào da.
Cuối cùng Phó Ngôn Thương mở mắt: “Rốt cuộc em đang làm gì?”
Cô không kịp trả lời, qua làn nước hồ dưới thân anh, cô mới nhận ra bể tắm sữa bò này không sâu như tưởng tượng, đến gần mặt hồ gần như trong suốt…
Nhận ra mình sắp đứng dậy luôn rồi, cô vội vàng lên tiếng: “Anh đừng mở mắt!”
Anh lại nhắm mắt lại.
Hầu hết sự uy hϊếp của anh đến từ ánh mắt, khi nhắm mắt, khí thế lạnh lùng xa cách bớt đi phần nào, thậm chí yết hầu còn đỏ bừng vì hơi nóng, như bị ai đó cắn, ngay lúc Lộ Chi thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ mình nên coi như không nhìn thấy gì cả thì…
Anh lịch sự nhắc nhở: “Em không mặc quần áo thì nên nói với tôi một tiếng chứ, tôi sẽ không qua đây.”
Lộ Chi: “...”
Lộ Chi: “...”
…
Chuyến đi suối nước nóng cuối cùng kết thúc với việc Phó Ngôn Thương rời đi trước. Cô lề mề bên trong, gửi cho Lý Tư Di tám tin nhắn thoại rêи ɾỉ như sắp chết để kết thúc chuyến đi.
Điều an ủi cô phần nào là cuối cùng cũng được đổi phòng.
Lần này, căn phòng bình thường hơn nhiều, thuần tuý là một căn phòng tiêu chuẩn dành cho du khách. Trên tường treo một bức tranh sơn thủy do chính Phó Thành vẽ, và một bức thư pháp đề dòng chữ “Ít tức giận, nếu tôi tức chết thì ai vừa lòng”.
Cô nhìn chằm chằm vào bức thư pháp “Ít tức giận”, tự an ủi bản thân rằng không sao cả, mình nhìn anh ta một lần, anh ta nhìn mình một lần, coi như hòa nhau. Chỉ là, trong lòng vẫn có chút ngượng ngùng.
Lần này Phó Ngôn Thương tắm hơi lâu hơn một chút. Vừa tắm xong, cô lập tức nằm xuống, tắt điện thoại, quyết tâm phải nhanh chóng ngủ thϊếp đi để né tránh việc gặp mặt sau sự kiện ngượng ngùng này.
Nhưng đồng hồ sinh học rất khó thay đổi. Điện thoại đã tắt, tay vẫn còn có thể hoạt động. Cô nằm úp mặt xuống gối, mò mẫm khắp nơi, kéo ngăn kéo đầu giường để tìm kiếm kho báu. Ngăn đầu tiên chỉ toàn là điều khiển từ xa và khăn giấy, rất bình thường.
Cô buông lỏng cảnh giác, bình tĩnh kéo đến ngăn thứ hai, một thứ ánh sáng lạnh lẽo gì đó xông vào tầm mắt, cô tò mò lấy ra xem, phát hiện ra đó là... Một cái còng tay.
Cô ngồi im trên giường một phút đồng hồ, khi đang định nhanh chóng cất đi, bỗng nhiên cảm thấy hẳn là người chơi trò chơi rất thích vật này, Còng Tay Play gì đó, thế là quyết định thử trải nghiệm nhập vai xem sao. Đến lúc dùng lên người nam chính, dù sao thì Lý Tư Di nói cũng không sai, người chơi thực sự rất thích những tấm thẻ minh họa kí©h thí©ɧ.
Bên cạnh có chìa khóa, nên cô buông lỏng cảnh giác, trực tiếp “cạch” một tiếng khóa còng lại, cầm lên lắc lắc nhìn ngắm.
Cảm giác rất mới lạ, cũng khá thú vị.
Nghệ sĩ trải nghiệm Lộ Chi gật đầu, rất hài lòng, cảm thấy tiếng nước trong phòng tắm sắp tắt, vội vàng cầm lấy chìa khóa chuẩn bị mở khoá…
Hay lắm, chìa khóa và chiếc còng tay này không cùng một bộ.
Rốt cuộc là ai thất đức như vậy, không phải một bộ thì đặt cùng một chỗ làm gì?
Bây giờ thì tốt rồi, làm sao mở ra đây?
Cô loay hoay hơn một phút, giằng co đến toát hết mồ hôi, máy sấy tóc trong phòng tắm cũng ngừng, tóc Phó Ngôn Thương đã sấy khô tóc, nhất định không thể để cho anh nhìn thấy cảnh này, Lộ Chi hít một hơi thật sâu, trực tiếp đắp chăn lên.
Không sao, cùng lắm thì đêm nay cứ ngủ như vậy, sáng mai dậy sớm nghĩ cách mở khóa sau.
Cũng may là không xảy ra vấn đề gì, cô nín thở, tim đập rất nhanh, cảm giác được anh vẫn mở máy tính làm việc như thường ngày, một giờ sau nằm xuống ngủ, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, thay đổi tư thế, xoa dịu vai gáy cứng đờ.
Tiếng va chạm lách cách của còng tay vang lên trong chăn.
Cô cảm nhận rõ ràng người trước mặt khựng lại, trừ khi anh là người điếc, nếu không không thể nào không nghe thấy.
Nhưng ngay trước khi Phó Ngôn Thương vén chăn lên để kiểm tra, cô lập tức quát lên: “Đừng nhìn!”
“…”
Lộ Chi nói: “Vợ anh làm như vậy, chắc chắn là có lý do của cô ấy.”
…
Trong bóng tối, bóng người nán lại hồi lâu, có lẽ nghĩ đến sự cố trong bồn tắm, cuối cùng vẫn không nhấc chăn lên, nằm xuống ngủ.
Lộ Chi thở phào nhẹ nhõm, yên tâm nhắm mắt lại.
Một ngày hỗn loạn rốt cuộc cũng kết thúc. Cô đặt chuông báo thức lúc 6 giờ rưỡi sáng, sau đó tranh thủ chợp mắt. Trong mơ, cô mơ thấy mình đang sờ vào một chiếc hộp đáng sợ, tay đưa vào mò mẫm trái phải, cố gắng tìm ra thứ gì đó bên trong chiếc hộp.
Rồi lúc 1 giờ rưỡi sáng, cô đột nhiên cảm thấy cổ tay nhẹ bẫng, như bị thứ gì đó nhấc lên.
Cô bừng tỉnh ngay tức khắc, chỉ nhìn thấy trong bóng tối le lói ánh sáng, Phó Ngôn Thương một tay cầm còng tay trống rỗng, tay kia chống xuống giường, nhìn xuống chiếc còng tay đang khóa chặt...
Cái tay kia.