Chương 13

Bữa sáng ở tầng một theo hình thức tự phục vụ. Bọn họ tắm rửa xong thì đi xuống.

Cô lấy một bát mì nhỏ và nửa cái bánh sandwich bơ.

Môi trường của khu nghỉ dưỡng này rất tốt, bên ngoài nhà hàng là trúc xanh, bên trong là một chiếc ghế xích đu mây, có thể cố định, cũng có thể lắc lư nhẹ.

Cô một tay cầm bánh mì, tay kia nhẹ nhàng nắm lấy xích đu đung đưa, so với sự bồn chồn của cô, Phó Ngôn Thương điềm tĩnh hơn nhiều, anh chỉnh lại ghế, ngồi ở phía đối diện lặng lẽ xúc hoành thánh, thìa va vào chén tạo ra tiếng động nhỏ.

Ông cụ cũng đi cùng bọn họ, đang đi dạo ở ngoài, từ xa nhìn thấy bọn họ, lập tức nhanh chóng đi vào chào hỏi, cả khuôn mặt đều hiện rõ vẻ hài lòng với nơi phong thuỷ bảo địa này: “Tối qua ngủ thế nào?”

Phó Ngôn Thương chăm chú cúi đầu: "Rất tệ."

Phó Thành cười nói: "Vậy thì tốt."

Lộ Chi: "..."

Phó Ngôn Thương ăn rất chậm, dáng vẻ thong thả ung dung mà lại lịch sự tao nhã, lúc này mới ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Ngủ trên sàn nhà.”

Anh hiểu quá rõ điều mà Phó Thành không thích nghe.

Quả nhiên Phó Thành bẻ gãy cành trúc trên tay thành hai đoạn, tức giận trừng mắt: “Ở đâu?!”

“Ông thậm chí còn không tự mình đi nhìn xem chiếc giường đó có thể dùng làm chỗ ngủ hay không sao.”

Phó Thành mở miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì: "..."

“Quên đi, đi suối nước nóng đi, đừng có lảng vảng trước mặt tôi.” Ông ấy xua tay, nhắm mắt làm ngơ: “Tôi cũng chẳng trông mong cậu sẽ làm gì!”

Lộ Chi đứng dậy chào tạm biệt, nghĩ tới chuyện tối qua, cô sờ cổ, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ anh cũng không như ông ấy nghĩ...

Cô cũng đi ra ngoài rất lâu mới nhận ra sơn trang này là do chính Phó Thành mở ra.

Chẳng trách lại chọn căn phòng kỳ quặc đó.

Hai người vừa ăn xong, không thích hợp tắm suối nước nóng nên đi dạo dọc sơn trang, thỉnh thoảng gặp vài đôi tình nhân hoặc gia đình dẫn theo con nhỏ. Vùng ngoại ô có mây rất đẹp, trời trong xanh, nơi này khiến cô cảm thấy rất thoải mái và tự do.

Không khí phảng phất mùi lá xanh sau cơn mưa, cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, đầu óc như được xoá sạch trong chốc lát, rất thư thái.

Nhưng cô cứ hít thở sâu liên tục, có lẽ nghe giống như tiếng thở dài, cô nghe thấy Phó Ngôn Thương ở bên cạnh dừng lại một chút rồi nói: “Ông ấy là như vậy, em đừng để trong lòng.”

Cô ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại là anh đang nói đến việc ông nội chọn phòng, cô lắc đầu nói: "Không sao đâu, tôi hiểu mà. Ông ấy chỉ muốn mối quan hệ của chúng ta tốt hơn thôi... Chuyện bình thường mà."

Hai người đều đã kết hôn, dù thế nào cũng là chuyện bình thường, cho dù tối qua anh thật sự yêu cầu cô thực hiện nghĩa vụ làm vợ, nếu bầu không khí bình thường, cô nghĩ cô cũng sẽ không từ chối. Quan trọng hơn là, từ nhỏ đến giờ cô chưa từng thích ai, sau khi quyết định kết hôn, cô cũng nghĩ, thay vì chờ đợi một người không biết sau này cô có gặp được và thích hay không thì chi bằng chọn thuận theo thời cơ, như vậy có thể khiến cô sống tự do một chút, phóng khoáng hơn một chút.

Phó Ngôn Thương đối với cô mà nói, là thuận mắt, cô cũng không ghét anh.

Trên cành cây, một con sơn tước đuôi dài đang nằm giữa đám lá xanh, nhẹ nhàng đung đưa cái đuôi màu đen trắng của nó.

Anh nói: “Có bình thường hay không, và tình nguyện hay không tình nguyện, là hai việc khác nhau.”

Cô rất thích suy nghĩ của anh, không coi cô là một món đồ phụ thuộc, dù anh hơn cô bảy tuổi nhưng anh cũng rất tôn trọng cô. Cô không biết phải diễn tả thế nào nhưng cô cảm thấy điều này rất đáng quý… Đặc biệt là đối với một người đàn ông quyền cao chức trọng.

Cô đá sỏi dưới chân, sau đó mỉm cười, ngẩng đầu lên nói: “Vậy tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”

"Hợp tác?"

“Không phải sao?” Cô nói: “Liên hôn theo một nghĩa khác cũng được coi là hợp tác mà.”

“Tôi cho anh thứ anh cần, anh cho tôi thứ tôi muốn, như vậy là có thể lâu dài. Sự nghiệp của anh sẽ nhờ vậy mà đi lên, sản nghiệp gia đình tôi cũng sẽ phát triển hơn, tạo cho tôi sự hỗ trợ và một mức độ tự tin nhất định. Hai bên cùng có lợi mà.”

Đến gần lối vào bể tắm nước nóng tư nhân, anh thản nhiên hỏi: "Em cần gì ở tôi?"

Cô nghĩ đi nghĩ lại mới nhớ mẹ thường dạy cô phải "nghe lời", giống như một sợi dây vô hình trói buộc cô dưới con mắt của người lớn, cô cũng có thể được yêu thương, chỉ cần "nghe lời".

Vì vậy cô quay đầu đi, thoải mái nói: “Tự do đi, giống như bây giờ."



Bể tắm suối nước nóng tư nhân của họ là dành riêng cho VIP, trong sơn cốc có khoảng bốn đến năm bể suối nước nóng nằm rải rác, mỗi bể chứa các loại nước khác nhau. Cô chọn tắm sữa bò, còn Phó Ngôn Thương thì bước vào một bể suối nước nóng tương đối trong, bên trên rải một lớp cánh hoa xanh thẫm, giống như bầu trời đầy sao treo ngược.

Anh cởϊ áσ choàng tắm bên ngoài bước vào ngâm mình, có vẻ như cô vẫn còn ngượng ngùng, chưa đủ thẳng thắn. Cô không thích mặc áo tắm ngâm mình trong suối nước nóng nên mặc áo ống và quấn khăn tắm. Sau khi làm công tác tư tưởng một hồi lâu, cô vẫn chọn quấn khăn tắm xuống nước.

Cô đang nằm ở thành bể chơi điện thoại di động, hơi nước từ bể nước có nhiệt độ ổn định phả vào má cô. Cô cho rằng lúc này anh cũng sẽ làm việc, nhưng không ngờ anh thậm chí còn không động vào điện thoại di động, mà dựa vào mép bể ngửa mặt tận hưởng, cổ được nâng lên, yết hầu nhô lên đặc biệt rõ ràng.

Lớp cánh hoa bị anh bước xuống nước làm cho dạt ra, trở lại trạng thái trong suốt nhìn thấy tận đáy, Lộ Chi có thể nhìn thấy rõ ràng kết cấu cơ bắp bên dưới xương quai xanh của anh, điều này vượt quá nhận thức của cô. Hình ảnh ngày hôm đó quá tối, cô không biết vậy mà anh không chỉ có mỗi cơ bụng không.

“Lộ Chi.” Lúc này anh gọi tên cô: “Đẹp không?”

"..."

Trên cổ anh còn có cả mắt à?

Ngón tay cô lướt nhanh trên màn hình nhưng một chữ cũng đọc không vào: “Cũng tạm.”

"..."

Cô hỏi: “Bình thường anh vẫn tập thể hình sao?”

Thật sự không biết anh lấy đâu ra thời gian.

“Một tuần tập ba đến bốn lần.” Anh nói: “Nếu không cơ thể sẽ không chịu được cường độ công việc cao và các chuyến bay đi bay lại.”

Lớn tuổi rồi mà cơ thể vẫn còn tốt quá ha.

Cô chửi thầm, không nói nữa, mở game chơi để làm dịu bầu không khí, nếu không thì cô thực sự không biết phải làm gì.