Chương 15

Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ, cái còng tay bằng bạc lạnh lẽo phát ra ánh sáng mờ ảo.

Dưới ánh sáng lờ mờ, vẻ mặt của người đàn ông phức tạp khó đoán.

Cô bị còng tay kéo lên, người vẫn chưa tỉnh hẳn, lơ mơ chống tay lên nệm giường: "... Anh đã hứa với tôi là không nhìn."

"Em ngủ lăn qua lăn lại làm rơi thứ gì đó trúng eo tôi." anh nói: "Tôi không biết là gì nên mới nhìn."

Căn phòng im lặng trong giây lát.

Anh dùng giọng điệu bình thản đến kỳ lạ, phù hợp với khung cảnh kỳ quặc này: "Nếu em thích cái này có thể nói với tôi, không cần tự mình chơi lén lút, rất nguy hiểm."

Giọng anh rất trầm tĩnh, trầm tĩnh đến mức Lộ Chi tưởng mình nghe nhầm.

Cô vô thức thốt lên: “Khả năng chấp nhận của anh cao vậy sao?"

"..."

"Khoan đã, tôi không có ý muốn chơi cái này với an." Cô gần như ngay lập tức quỳ nửa gối đứng dậy: "Tôi chỉ thử bừa thôi, nhưng không mở được, thật đấy."

Phó Ngôn Thương: "Bộ em mua không có tặng kèm?"

"Tôi không mua!" Cô kéo ngăn kéo ra để chứng minh sự trong sạch: "Là trong ngăn kéo có sẵn, tôi thấy có chìa khóa mới..."

Anh cúi người xuống, bật đèn ngủ, sau đó lấy chiếc chìa khóa đó ra khỏi ngăn kéo, thử nó với ổ khóa trong giây lát.

Lộ Chi hỏi một câu không đúng lúc: "Biệt thự của ông nội, mỗi phòng đều có những thứ này sao…?"

"Có lẽ chỉ phòng của chúng ta mới có thôi."

Cũng coi như một loại vinh dự.

Cô không biết nói gì, thuận miệng thốt lên một câu cảm thán: "Vậy ông ấy mua cũng nhiều nhỉ."

"Em cũng góp phần cổ vũ ông ấy rồi đấy."

"..."

Cô bĩu môi, không nói gì nữa.

Cô quỳ nửa người trên nệm, một tay đỡ ổ khóa cho anh một tay cầm chìa khóa, để phối hợp với anh, cô dứt khoát xỏ cả tay kia vào còng tay bạc để có thể xoay hướng.

Tấm gương phản chiếu bóng mờ đầy gợi cảm và hư ảo.

Cô mất tự nhiên quay đi chỗ khác.

Ngay sau đó, Phó Ngôn Thương bước xuống giường.

Lộ Chi: "Anh đi đâu vậy? Chưa mở được mà."

"Tìm thứ gì đó bôi trơn." Anh nói: "Bị kẹt rồi."

Anh kéo ngăn kéo cúi người lục lọi, cô nhớ ra trong đó còn có thứ cô chưa xem qua, thế là cũng cúi người qua, nhưng chưa kịp nhìn rõ, đã bị bàn tay to lớn của anh úp lên đầu, xoay sang hướng khác.

Lộ Chi: "Có gì tôi không thể xem được sao?"

"Cái gì cũng không thể xem."

"..."

Cô giả vờ rất phối hợp không nhúc nhích, rồi khi anh lơ là cảnh giác lại từ từ quay đầu liếc nhìn.

Trong ngăn kéo, đủ loại đồ chơi đầy màu sắc, cô nghẹn ngào hai giây, vẫn thấy không nhìn mới là quyết định đúng đắn.

Sau một hồi loay hoay không mở được còng tay, Lộ Chi bỗng lên tiếng: "Tôi có son dưỡng môi, thử dùng cái đó xem sao?"

Phó Ngôn Thương ừ một tiếng: "Đâu?"

"Trên hộp đựng đồ trên bàn."

Tiếng lục lọi vang lên từ không xa, Lộ Chi đợi hơn một phút vẫn không thấy anh quay lại. Cô bèn giơ tay, lắc lư chiếc còng tay trên cổ tay, chân trần bước xuống giường, tiến tới nhìn: "Tìm không thấy sao?"

… Thật sự không tìm thấy.

Lộ Chi cố gắng nhớ lại lần cuối cùng sử dụng son dưỡng môi: "Tôi vừa thoa trước khi ngủ, sau đó hẳn là bỏ nó ở đây rồi, sao lại không có nhỉ?" Nói xong, cô còn cố gắng dùng hai tay khều khều hộp đựng đồ: "Son môi, kem nền, cọ..."

Môi cô bỗng bị ai đó quệt qua.

Son dưỡng môi được sử dụng lần cuối trước khi ngủ giờ đây trở thành công cụ duy nhất. Lộ Chi ngước mắt lên, trong ánh sáng lờ mờ, cô không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh, chỉ cảm nhận được ngón tay có đường vân của anh đang dùng lực ấn môi cô xuống tạo thành một đường lõm khít, sau đó từ từ lau sạch, rồi đến môi trên.

Cho đến khi những phần son còn sót lại được bôi lên chìa khóa và còng tay được mở ra một cách suôn sẻ, cô vẫn chưa kịp phản ứng.

"Được rồi." anh nói: "Ngủ đi."

"Lần sau chơi những thứ này nhớ nói với tôi."

"..."

Lộ Chi lại leo lên giường, đắp chăn, nhất thời không có ý định ngủ. Cô phát hiện người bên cạnh đi rửa tay trở lại rồi nhưng không nằm xuống mà dựa vào đầu giường mở máy tính.

Đèn ngủ tắt, máy tính xách tay của anh tỏa ra ánh sáng xanh lam trong đêm.

Lộ Chi: "Sao vậy?"

"Không ngủ được, xem tài liệu."

Cô nằm ngửa một lúc, hai chân chồng lên nhau, hỏi: "Mỗi ngày có nhiều việc phải làm như vậy sao?"

"Tất nhiên là công việc làm không hết." Anh nói: "Có vô số dự án cần mở, vô số chữ ký cần ký."

"Cũng đúng." cô gật đầu: "Vậy ngày mai chúng ta về thôi."

"Làm cái này để gϊếŧ thời gian thôi." Anh nhìn chằm chằm vào màn hình: "Xử lý ở đây cũng được."

"Không phải, chủ yếu là tôi cũng phải quay lại làm việc rồi."

"..."

Cô nằm đó, cảm thấy cổ tay hơi đau nhức, lia mắt nhìn ánh sáng phát ra từ máy tính của anh, cô giơ tay lên nhẹ nhàng soi, chỗ bị còng tay đè xuống có hơi đỏ, có lẽ là do bị siết quá chặt.

Cứ như vậy, anh tập trung làm việc, cô dựa vào ánh sáng lén nhìn vết hằn đỏ trên tay mình, giống như một vầng trăng lưỡi liềm nằm dưới xương cổ tay. Bỗng nhiên, vị trí đó bị người đang gõ bàn phím chạm vào, anh hỏi: "Đau không?"

"Hơi đau." Cô khá ngại ngùng: "Nhưng không có vết thương gì, chỉ là da tôi mỏng, lại sợ đau."

"..."

Sáng hôm sau, Lộ Chi thức dậy lúc tám giờ rưỡi.

Cô ngủ muộn thì rất khó ngủ say, thức dậy cũng sớm.

Nhưng khi cô đứng dậy mới phát hiện đèn ngủ trên bàn cách đó không xa đang bật, Phó Ngôn Thương đang ngồi trên ghế sofa, trước mặt là máy tính xách tay được cắm sạc, bên cạnh là một cốc latte uống gần hết, trông như đã thức dậy từ lâu.

Đợi anh họp xong, cô mới lên tiếng hỏi: "Anh không cần ngủ à?"

"Ngủ ít."

"Bẩm sinh?"

"Cũng không hẳn.” Anh suy nghĩ một chút: "Là tiến hóa."

"..."