Chương 26: Bổn vương quá phận

Văn Mặc nhìn tiểu cung nô trốn ở phía sau giá sách. Tóc đen xõa tung, trông nàng hiu quạnh lả lướt, giống như nụ hoa ướt mưa trên đầu cành. Biết rõ đáng thương, nhưng vẫn nhịn không được muốn đưa tay hái xuống, nghiền nát, ngửi một chút hơi thở tàn nhẫn lại trong veo kia.

Văn Mặc dịu dàng cười cười với nàng. Hoàng thượng luôn bá đạo ngang ngược, không biết sẽ có hứng thú với cung nô này bao lâu.

"Lại đây, đừng sợ..." Văn Mặc có tính tình tốt, dáng vẻ cũng rất ôn hòa.

Hàm Nhụy quấn chặt áo choàng, cẩn thận đi tới. Lúc nàng tới gần còn phúc thân hành lễ với Văn Mặc, cụp mi rũ mắt ngoan ngoãn.

Văn Mặc nhìn thấy áo choàng trên người Hàm Nhụy thì nụ cười cứng đờ. Ngay sau đó nàng che giấu đi, nâng Hàm Nhụy dậy dịu dàng nói: "Chắc ngươi đói lả rồi. Đến đây, uống chén này trước."

Ma ma phía sau bưng chén sứ đặt trong mâm sơn tới. Văn Mặc tiếp nhận, khuấy vài cái. Mùi thuốc nồng nặc lan khắp điện, làm người ghê tởm.

Hàm Nhụy cố nén khó chịu hỏi: "Đây là cái gì vậy ạ?"

Văn Mặc đã tập mãi thành quen với mùi vị này. Nàng mỉm cười đưa tới trước mặt Hàm Nhụy: "Canh tránh thai."

Canh tránh thai... nghe tên là biết ngay tác dụng. Hàm Nhụy bình tĩnh nhận lấy, cũng không dùng thìa mà thổi hơi nóng và mùi thuốc đi rồi uống hết ngụm này đến ngụm khác.

Nàng uống xong hết thì khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, vội nói: "Đắng quá... có kẹo không ạ?"

Hàm Nhụy vừa thè lưỡi vừa nói mơ hồ không rõ.

Văn Mặc lấy một đĩa kẹo mắt hổ qua. Hàm Nhụy vội vàng cầm hai viên nhét vào trong miệng, lúc này vị đắng mới nhạt bớt.

Văn Mặc cười cười. Trước kia mỗi lần Hoàng thượng lâm hạnh cung nữ xong, ngày hôm sau nàng thường bưng một chén canh tránh thai qua. Những cung nữ đó vừa thấy canh tránh thai, ai cũng khóc sướt mướt, vừa cầu xin vừa lăn lộn.

Hậu cung tất nhiên có quy tắc của hậu cung. Nếu các cung nữ đều coi việc bò long sàng là thủ đoạn để làm chủ tử, thì trong cung chẳng phải sẽ rối loạn, tuyển chọn tú nữ sẽ trở thành chê cười sao.

Thấy nàng sảng khoái uống hết canh tránh thai, Văn Mặc lại nói: "Ngươi dùng bữa xong thì thay quần áo đi. Nếu bị người khác nhìn thấy ngươi mặc thường phục của Hoàng thượng, mười cái đầu cũng không đủ chém đó."

Vừa nghe sẽ bị chém đầu, cổ Hàm Nhụy phát lạnh, vội gật đầu. Lúc này Văn Mặc mới kéo nàng ngồi xuống dùng bữa.

Mà chỗ Mai Uyển, đồ ngọt điểm tâm cố ý chuẩn bị đều bị gió thổi lạnh. Sau khi Hoàng hậu rời đi một lát quay lại thì sắc mặt khó coi.

Phúc vương Tất Linh Thần nhìn thấy trong lòng cũng không thoải mái, thân thiết hỏi nàng: "Nghiên Nghiên, nàng vừa mới đi đâu vậy?"

Hầu hạ bên cạnh đều là cung nữ thϊếp thân làm bạn nhiều năm, tất nhiên là không cần kiêng dè.

Hoàng hậu rũ mắt xuống, lạnh lùng nói: "Phúc vương, xin ngươi chú ý đúng mực một chút. Bổn cung là Hoàng hậu."

Tất Linh Thần mím môi, buồn bã cười: "Là bổn vương vượt quá giới giạn. Hoàng hậu thứ tội."

Hai người nhìn nhau không nói gì, không khí nhất thời yên tĩnh.

Tuyết trên đầu cành mai quá dày. Nó không chịu nổi gánh nặng rắc rắc gãy xuống.

Hoàng hậu chợt cười khẽ, nhớ tới lúc mình ở trong Tàng Thư Các, chân chân thật thật nghe Hoàng thượng thao cung nô kia sụp giường, cũng là động tĩnh như vậy.