Chương 13: Đũng quần ca ca có giấu một cái bánh quẩy lớn

Không thấy thỏ không thả ưng, Trương ma ma đã sớm chuẩn bị một cái bánh bao rồi. Bà ta mở giấy dầu trong tay ra. Cái bánh bao này là bà ta lấy trong phòng ăn ba ngày trước. Bà ta cất vào tủ xong lại quên mất, may là mùa đông nên vẫn chưa hỏng.

Hàm Nhụy nhận bánh bao, gói kỹ lại nhét vào trong tay áo. Nàng nghĩ chờ quét tuyết xong đi phòng ăn đun ít nước, rồi xé bánh bao thành từng miếng nhỏ, ngâm nước ăn cũng nhiều hơn một chút, nóng hầm hập vào bụng sẽ không khó chịu.

Đi tới trước cửa cung, Hàm Nhụy chà xát tay, ngồi xổm trước cửa bắt đầu xúc tuyết.

Mấy ma ma trốn phía sau cửa cung, nhìn cung nô chăm chú xúc tuyết, lại bắt đầu tám chuyện tào lao: "Ánh mắt ta rất chuẩn nhé. Cung nô này nhất định là hồ ly tinh biến thành. Đừng thấy nàng ta ốm yếu như cành liễu bay trong gió thế kia, cặρ √υ" đó to hơn ai hết! Cái mông đó có thể xoắn như điên đấy."

"Trời sinh là thứ hàng để cho người ta thao mà!"

"Làm cung nô cái gì, không đi làm quân kỹ thật sự là đáng tiếc, ha ha ha ha..."

"Mụ điếm già này, ta thấy chính ngươi muốn bị thao chứ gì!"

Những ma ma tuổi già sắc suy này ở trong cung lâu ngày, lén lút nói chuyện không hề kiêng kỵ. Dù sao trong cung này cũng không có nam nhân đến an ủi, nên chỉ có thể nói miệng cho đỡ thèm.

Một hàng thị vệ từ xa đi tới, Hàm Nhụy nghe được động tĩnh cũng không ngẩng đầu lên nhìn. Nàng quy củ cúi đầu quỳ sang một bên, muốn chờ Vũ Lâm Vệ đi qua lại quét tuyết.

"Ơ, hôm nay không phải mấy ma ma kia sao?"

Vũ Lâm Vệ vừa đến gần, liền có người chỉ vào Hàm Nhụy hô to gọi nhỏ.

Hàm Nhụy cúi người, trán dán vào tuyết, nói như thường lệ: "Tiểu nô thỉnh an các vị đại nhân."

Nàng vốn tưởng rằng những Vũ Lâm Vệ này sẽ bước đi mà không thèm liếc mắt như trước. Nhưng khi ngẩng đầu lên lần nữa, nàng nhìn thấy bảy tám Vũ Lâm Vệ đang đứng trước mặt mình, mắt họ sáng lên.

"Đám nam nhân thối này... trước kia ngay cả nhìn cũng không nhìn chúng ta!" Ma ma mập lùn trốn ở sau cửa tức giận bất bình.

Đám ma ma này ghen tị oán hận trong lòng, nhưng không dời mắt nhìn chằm chằm Hàm Nhụy và bọn thị vệ. Họ muốn nhìn xem nàng sẽ bị lăng nhục như thế nào.

"Trước kia chưa từng thấy, mặt hàng tốt như vậy sao lại bị điều đến nơi quỷ quái này nhỉ?" Thị vệ cầm đầu ngồi xổm xuống, một tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Hàm Nhụy. Hắn rũ mắt thì thấy cặρ √υ" to làm áo cung nữ căng phồng, giữa háng không khỏi nóng lên, hai mắt quan sát không chút dè chừng.

Một thị vệ tinh mắt khác đi tới, hừ cười nói: "Ta thấy nàng ta mặc quần áo cung nô tiện tịch!"

Vừa nghe "Tiện tịch" "Cung nô", trong lòng mọi người chợt thoải mái. Cung nô mê người thế này rất hiếm có trong Tử Cấm Thành. Cung nô à... Trước đó bọn họ từng thao vài người, đặc biệt là khi họ ở trực đêm buồn chán sẽ tìm cung nô để chơi đùa, giải trí.

Những tiện nô này, ai cũng lắc mông xu nịnh, luôn miệng "Quan gia thao tiểu nô mạnh vào", dâʍ đãиɠ đê tiện đến trình độ như vậy, hoặc là xin miếng cơm ăn, hoặc là xin quần áo trang sức đeo. Dù sao trước khi bị giáng xuống thành tiện tịch họ đều là tiểu thư công tử nhà quan, tây chân chưa từng làm việc, sao có thể dựa vào cu li kiếm cơm đây? Nên cũng chỉ có thể mở chân ra, nhẹ nhàng nhất vui sướиɠ nhất.

Trong cung ai cũng khinh thường bọn họ, ai cũng có thể giẫm một cước, ai cũng có thể đè thao một trận.

Bây giờ một giai nhân xinh đẹp đáng thương đang quỳ trước mặt bọn họ, đám thị vệ này làm sao có thể buông tha, thao làm cung nô là chuyện bình thường, không tính là gì.

"Nhìn muội muội đói chưa kìa..." Một thị vệ nhìn chằm chằm vào ngực phồng lên của nàng, đôi mắt đỏ bừng. Hắn bước nhanh tới trước, nắm chặt cổ tay nàng kéo lên, cười dâʍ đãиɠ nói, "Ca ca có giấu bánh quẩy trong đũng quần này, muội muội tới ăn mau."

Hàm Nhụy sợ hãi, vùng vẫy muốn ném bàn tay đang nắm tay mình ra. Nàng loạng choạng lùi lại định chạy vào Tàng Thư các. Các ma ma sợ gây rắc rối vội vàng đóng cửa lại.

"Trương ma ma! Cứu ta! Cứu ta với!"

Hàm Nhụy đập đập cánh cửa cung đóng chặt, đẩy thế nào cũng không mở ra được. Nàng hoảng sợ xoay người lại. Bọn thị vệ đã vây quanh nàng, không hề kiêng dè đưa tay cởϊ qυầи áo trên người nàng.

"Không... đừng mà!"

Hai ba đôi bàn tay to vô tình xoa bóp ngực nàng giống như nhào bột. Hàm Nhụy đỏ mặt tới mang tai, muốn thoát khỏi mấy đôi tay kia nhưng lại dễ dàng bị khống chế.

"Trước móc da^ʍ huyệt của nàng, một khi chảy nước sẽ không còn sức đâu!"

"He he, đừng nói, tiểu cung nô này có cảm giác thật đấy, còn biết giãy dụa... A!!!"

Thị vệ nói chuyện sắc mặt tái mét. Hóa ra hắn đưa ngón tay thò vào trong miệng Hàm Nhụy thì bị cắn chặt. Bọn thị vệ vội vàng dừng lại.

Một tên thị vệ đang muốn phất tay tát nàng một cái thì bị người vững vàng bắt được.

"Đồ khốn này! Ai cho phép các ngươi ở đây làm chuyện không bằng heo chó này!"