Chương 44

Lúc hai người về tới chỗ ngồi thì phần thi áp lực nhất ngày hôm nay đã bắt đầu.

Năm đội đồng loạt xuất phát, trong phạm vi 2 km cho phép, bọn họ phải ngăn cản đối thủ đi tới, đồng thời tự mình mau chóng thông qua các trạm kiểm soát ở ven đường. Người nào tới đích trước thì là người thắng, ấn theo thứ tự mà ghi điểm cũng dựa vào đó xếp hạng thi đua của toàn hội thi.

Đội đoạt hạng nhất chẳng những phải có các cá nhân xuất sắc mà năng lực làm việc nhóm, tác chiến cũng phải cực tốt.

Trước điểm xuất phát, lợi dụng một chút thời gian cuối cùng, năm đội đều làm những bước chuẩn bị cuối cùng.

Phùng Khác Chi nói lại một lượt những điều cần chú ý với đám Mã Lục và Chu Bưu sau đó quay mắt nhìn bên cạnh rồi đè thấp giọng nói: “Lam Hùng hiện tại đứng chót, khả năng không đáng bàn. Hắc Hổ cùng bọn họ có quan hệ, sẽ muốn dùng bọn họ làm đệm lưng. Chờ bắt đầu rồi nhớ phải tận lực rời xa đám người đội Lam Hùng, có thể bỏ lại thì bỏ, đừng để bọn họ dây dưa mất thời gian!”

Các đội viên gật đầu.

Súng lệnh đã bắn, năm đội bắt đầu xuất phát về phía trước. Tình hình chiến đấu ngay từ đầu đã rất kịch liệt, các đội anh dũng tiến thẳng phía trước. Nhưng quả nhiên như Phùng Khác Chi sở liệu, vừa mới bắt đầu không lâu thì người của Lam Hùng rõ ràng bắt đầu đem trọng tâm đặt ở việc ngăn trở đối thủ, gắt gao mà quấn lấy đám người Phùng Khác Chi cùng Hà Phương Tắc.

Đội Hiến Binh đã được dặn dò nên tự nhiên nhớ kỹ. Từ lúc xuất phát bọn họ đã không cùng người của đội Lam Hùng dây dưa, rất nhanh bỏ qua đối phương.

Đội xếp thứ nhất là Thương Lang vừa rồi hẳn là cũng được Hà Phương Tắc chỉ điểm nên cũng giống đám Phùng Khác Chi mà bỏ qua không dây dưa với đám Lam Hùng, né được thì né, hoặc nhanh chóng thoát thân.

Sau 500 m thì tới trạm kiểm soát, ngay cả mọi người đứng xem cũng nhìn ra được mưu mô trong đó nên lúc đám người Lam Hùng đi qua thì la ó không thôi.

Phùng Khác Chi mang theo đội viên lại một lần nữa thoát khỏi dây dưa của đám Lam Hùng, tiến vào khu vực trạm kiểm soát xạ kích di động. Trên khái đài, Phùng Lệnh Nghi chuyển hướng sang một bên nói chuyện: “Lão Hứa, anh xem Lam Hùng hôm nay có phải chiến thuật có chút lệch đường không? Tôi là người ngoài nghề cũng cảm thấy bọn họ tiêu cực, một chút ý chí chiến đấu cũng không có. Nếu còn bảo tồn thực lực như thế thì thi đấu cũng phải kết thúc rồi, đến lúc đó nếu muốn chứng minh bản thân lại phải chờ năm sau.”

Hứa thượng tướng buông kính viễn vọng dùng để quan sát động tĩnh của Hắc Hổ xuống, ha hả cười nói: “Phu nhân phê bình thật đúng, Lam Hùng hôm nay xác thật tiến lui không đúng. Chờ thi đấu kết thúc, nên khen ngợi sẽ khen ngợi, nên mắng sẽ mắng. Chúng ta cứ xem thi đấu trước đã! Phùng công tử bắn súng như thần, qua cửa này lại là cơ hội để thi thố tài năng ——”

Phùng Lệnh Nghi cười mà không nói, cũng cầm lấy kính viễn vọng.

Mục tiêu bắn di động một khi khởi động thì yêu cầu các đội phải dùng súng trường, đứng trên xe bắn đạt được một số điểm nhất định mới được qua, nếu không đạt thì phải làm đến khi đạt mới thôi.

Chu Bưu lái xe, Phùng Khác Chi cùng Mã Lục dùng súng, với qua cửa sổ xe hướng mục tiêu di động mà bắn, đúng lúc này chiếc xe có chứa cờ của đội Lam Hùng đuổi theo kịp, dừng ở một bên Liệp Ưng, vừa đúng chặn luôn góc độ bắn tốt nhất.

Thực rõ ràng, đối phương muốn đem bọn họ dây dưa ở một cửa này. Mắt thấy Hắc Hổ và Thương Lang không ngừng vượt qua cửa này, sắp rời đi thì Mã Lục tức giận đến chửi ầm lên nhưng đối phương lại ngoảnh mặt làm ngơ, làm theo ý mình.

“Chu Bưu, đổi vị trí! Tôi tới lái xe, các người bắn!” Phùng Khác Chi tháo kính bảo vệ mắt xuống, quát với Chu Bưu.

“Vâng, trưởng quan!” Chu Bưu dừng xe xuống dưới.

Phùng Khác Chi không thèm xuống xe mà chống một tay lên ghế dựa dịch người ngồi lên ghế điều khiển. Anh thả chậm tốc độ xe, chờ đối phương tới gần thì lại phóng vọt lên, sau đó lại chậm, rồi lại nhanh hơn, cứ như thế khiến xe của đội Lam Hùng chạy vòng vài vòng, ở một lần cuối cùng, anh đột nhiên gia tăng tốc độ, chờ đối phương cũng tăng tốc chạy như bay tới gần thì anh quát một tiếng: “Bám chắc!”

Ba tháng huấn luyện, Phùng Khác Chi cơ hồ cùng bọn họ không biết ngày đêm mà ngâm mình ở cùng nhau, đối với mệnh lệnh của anh đám Mã Lục đã sớm hiểu rõ. Vừa nghe thấy anh ra lệnh bọn họ theo bản năng chấp hành.

Phùng Khác Chi đột nhiên đem tay lái đánh gần 360 độ, ô tô xoay vòng một cái. Lốp xe quét một vệt thật dài trên đất bùn, trong tiếng rít chói tai, thân xe văng đi, quăng qua đám Lam Hùng.

Tài xế của đối phương không hề phòng bị, thấy thế thì chấn động. Mắt thấy xe của Liệp Ưng nhanh chóng vọt về phía mình, xuất phát từ bản năng, anh ta cuống quít đánh tay lái đổi hướng, né tránh va chạm.

Tiến lên nhanh chóng khiến thân xe có chút mất cân bằng. “Phanh” một tiếng, thân xe lật nghiêng, cả chiếc xe đổ xuống, bốn lốp xe xoay tít trên không trung, bên trong chiếc xe truyền ra tiếng đội viên Lam Hùng thống khổ kêu la.

“Tìm chết!” Phùng Khác Chi ngồi ở ghế lái nhìn đối phương đang bị nhốt trong cái xe lật nghiêng mà nói một câu rồi lái xe vững vàng rời đi. Đám người Mã Lục hoan hô một tiếng, lập tức chăm chú tinh thần mà mau chóng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Vượt qua cửa này, mấy người xuống xe, chạy nhanh về phía trước.

Thương Lang cùng Hắc Hổ đều đã trước sau hoàn thành nhiệm vụ, so với bọn anh thì bọn họ đã sớm đến cửa cuối cùng.

Cửa cuối cùng này lại đặt riêng từng cửa ải. Phùng Khác Chi mang theo đội viên đuổi tới thì đúng lúc đội viên Hắc Hổ đã thông qua cửa thứ nhất là leo cáp treo và đang chạy đến cửa thứ hai. Mấy đội viên Thương Lang cũng đuổi theo phía sau. Đội trưởng Lưu Bình lại ngồi trên mặt đất, một tay đè lại khớp xương đầu gối chân trái, sắc mặt tái nhợt, thần sắc đau đớn.

Trước đó Phùng Khắc Chi hay tới sư đoàn 12 để thăm Hà Phương Tắc nên cũng quen thuộc với thủ hạ của anh vì thế vội dừng lại hỏi một câu.

“Con mẹ nó, bọn họ chơi bẩn! Vừa rồi mấy người che đậy tầm mắt trọng tài rồi lấy cục đá mà gõ vào gối tôi, tôi không chú ý nên trúng độc thủ của bọn chúng không đi đường được!” Lưu Bình nghiến răng nghiến lợi.

Đây là chỗ xảo trá của Hắc Hổ. Lúc trước soát người không cho bọn họ mang theo bất kỳ vũ khí công kích nào. Mặc dù sau đó Thương Lang có khiếu nại thì dưới tình huống không có nhân chứng bọn họ hoàn toàn có thể chống chế.

Hà Phương Tắc mang theo quân y, đang vội vàng đi tới bên này. Phùng Khác Chi nhìn chằm chằm đám người Hắc Hổ ở phía trước, đáy mắt xẹt qua một tia âm trầm.

“Đuổi theo đi!”

Dây cáp trên cao bọn họ có thể nhẹ nhàng qua, vô cùng quen thuộc. Rất nhanh đám Phùng Khác Chi đã đuổi theo đội Hắc Hổ và Thương Lang.

Chỗ này cứ mỗi 500m lại có một bức tường cản trở khác nhau, yêu cầu toàn bộ đội viên dùng tay không mà leo qua. Bởi vì khoảng cách chạy lấy đà không quá lớn mà tường lại cao nên yêu cầu mọi người phải phối hợp với nhau mới có thể vượt qua được cửa ải.

Đội viên Thương Lang mỗi người đều đỏ mắt, nếu không phải Hà Phương Tắc trị quân vô cùng nghiêm khắc, lại lo lắng chuyện này làm ảnh hưởng không tốt thì chỉ sợ bọn họ lập tức đã kéo lên đánh nhau. Bọn họ đuổi theo đám Hắc Hổ, ôm tâm trạng ngọc nát không làm ngói lành, liều mạng đem đám người Hắc Hổ bám trụ không cho ai đi một bước, hai bên đều bị giữ chân lại.

Phùng Khác Chi mang theo đội viên, nhẹ nhàng lướt qua phía trước, đến trước bức tường cao cuối cùng, một đội viên dựa vào chân tường nửa ngồi xổm. Phùng Khác Chi chạy lấy đà, mũi chân dẫm lên phía sau lưng anh, thả người nhảy lên, tay bắt được đầu tường, lại dùng lực đẩy một cái, cả người đều xoay lên đầu tường.

Đội viên còn lại cũng làm theo, dưới sự giúp đỡ của Phùng Khác Chi, lần lượt thuận lợi đi lên, cuối cùng còn một đội viên tự mình chạy lấy đà dùng hết toàn lực chạy lên, ở đầu tường Phùng Khác Chi thò người xuống bắt được anh, dưới sự hỗ trợ của những người còn lại kéo người lên.

Toàn bộ đội viên thuận lợi vượt lên tường sau đó thả người nhảy xuống tiếp tục chạy.

Phía trước chỉ còn một cửa cuối cùng. Đây cũng là cửa khó nhất. Trạm kiểm soát không dài, khoảng cách chỉ có năm mươi mét nhưng ở sườn núi, mỗi năm mét lại có một tay súng, mỗi người có hai mươi viên đạn bằng cao su. Các tay súng mang khăn trùm đầu, bọn họ không nhìn được người đến, chỉ dựa vào âm thanh di chuyển mà bắn đạn ra.

Yêu cầu là không được trúng đạn ở bất kỳ bộ phận nào hoặc có một đội viên của đội có thể thông qua đầu tiên thì mới coi như vượt qua một cửa này. Trạm kiểm soát này chẳng những khảo nghiệm phản xạ của đội viên còn có tinh thần hợp tác và đồng thời cả nguy hiểm.

Phùng Khác Chi cùng đội viên dẫn đầu đi tới. Phía sau bọn họ, đội Hắc Hổ cũng đã thoát khỏi Thương Lang để vượt qua bức tường và đang đuổi như điên tới.

Phùng Khác Chi cùng đội viên nhanh chóng mặc áo phòng hộ và mũ giáp. Tào vạn năng là người đầu tiên đi trước, thử dùng tốc độ chạy 100 m mà thông qua. Nhưng mới chạy được vài bước thì năm sáu họng súng đã nhắm vào anh ta mà bắn, bang bang vài tiếng, trên người anh ta trúng hai phát, trên quần áo có khói bốc ra.

Trọng tài lập tức tuyên bố tử vong.

Trừ bỏ xông vào, bọn họ cũng có thể chờ đợi, chờ đối thủ đi qua trước tiêu hao bớt đạn của địch và giảm nguy cơ trúng đạn. Nhưng làm thế cũng có thể nguy hiểm, vì đối thủ có thể thuận lợi mà vượt ải ngoài ý muốn.

Đây là một quyết định gian nan.

Mã Lục quay đầu lại nhìn đám Hắc Hổ và Thương Lang cùng với Linh Hồ đều đang ở phía sau đuổi tới thì thần sắc có chút nôn nóng.

“Trưởng quan, làm sao bây giờ? Tiến lên hay chờ?”

Phùng Khác Chi híp mắt, nhìn phía trước, “Mấy người yểm hộ cho tôi, dùng tốc độ nhanh nhất, lấy phương pháp hình chữ S để thông qua!”

“Tuân lệnh!” Mã Lục và đám Chu Bưu đáp lời rồi nhanh chóng thương nghị vị trí thật tốt, đem Phùng Khác Chi giấu ở giữa đội ngũ, mấy người đều bước vào trạm kiểm soát, hướng đối diện chạy như điên.

Xạ thủ nghe tiếng, họng súng đều chuyển, viên đạn cứ thế ào ào bắn ra, không ngừng có người trúng đạn phải dừng lại. Đến mười mét cuối cùng thì Mã Lục cũng bị một viên đạn từ phía sau bắn đến cánh tay, bị tuyên bố tử vong.

Cả đội Liệp Ưng còn một mình Phùng Khác Chi. Nếu anh cũng ngã xuống thì hạng mục này bọn họ sẽ không có điểm nào, mọi nỗ lực và thành tích trước đó đều sẽ trôi sông đổ bể. Anh lẻ loi đối mặt với vài họng súng đen ngòm xung quanh. Anh dừng di chuyển, bóng dáng tựa như bất động không phát ra nửa điểm tiếng động. Ngay cả tiếng hít thở của anh cũng trở nên rất nhỏ, bị tiếng gió thổi qua hoàn toàn che giấu.

Mấy tay súng ở gần đó tạm thời không bắn, dựng lỗ tai mà nắm bắt bất kỳ thanh âm di chuyển nào. Phía sau Phùng Khác Chi, đội viên Hắc Hổ đội đã bắt đầu đi vào, đạn nổ đùng đoàng.

Phùng Khác Chi gắt gao nhìn chằm chằm mấy tay súng bên cạnh, chậm rãi nâng cánh tay, lặng yên không tiếng động gỡ mũ giáp xuống, đột nhiên không dự liệu mà ném chiếc mũ trong tay qua một chỗ khác.

“Bạch bạch bạch bạch!” Ba tay súng bên cạnh lập tức nổ súng bắn lên cái mũ giáp trên mặt đất.

Trong lúc đó, trong chớp mắt Phùng Khác Chi ngả người lăn một vòng trên mặt đất, lúc các tay súng phản ứng lại nhanh chóng nhắm anh mà bắn thì người đã đi qua vạch, đến khu an toàn. Anh bò dậy chạy về đích.

Đám Mã Lục vừa nãy bị tuyên tử vong lúc này đột nhiên từ trên mặt đất nhảy lên, ôm nhau thành một đoàn, giống như trẻ con mà hoan hô thành tiếng. Toàn trường cũng sôi trào vì việc này, rất nhiều người đứng lên vỗ tay chúc mừng.

Phía sau, đội trưởng của Hắc Hổ cũng ra sức đuổi theo nhưng vẫn không thể xoay chuyển tình thế, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phùng Khác Chi đem chính mình ném lại phía sau mà vọt đến đích, lấy tư thế của kẻ chiến thắng mà chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm mình.

Ánh mắt đó vô cùng hung ác và nham hiểm khiến đội trưởng Tiết không khỏi rùng mình.

Sau đó Phùng Khác Chi không hề nhìn anh ta nữa mà bên môi treo ý cười nhàn nhạt vẫy tay với toàn trường.

Phùng Lệnh Nghi tươi cười đầy mặt, vỗ tay với chồng mình.

“Tiểu Cửu thắng! Tiểu Cửu thắng!”

Trên đài chủ tịch, các cô chị của Phùng gia vui sướиɠ vạn phần, trong đó có vài người còn rơi lệ, vừa cười vừa trộm dùng khăn tay lau nước mắt.

Có lẽ là bị bầu không khí lây nhiễm nên Mạnh Lan Đình cũng cảm thấy tâm tình rất là kích động, nhớ tới một màn kinh tâm vừa rồi cô không cầm lòng được mà cũng đứng lên theo những người của Phùng gia mà vỗ tay.

Phùng Khác Chi xoay người, hướng về phía đài chủ tịch mà đứng thẳng người, giơ tay chào theo tiêu chuẩn của quân đội.

Phùng Lệnh Nghi cùng chồng đứng lên vỗ tay, toàn trường cũng nổi lên cao trào một lần nữa.