Chương 43

Thi bắn súng kết thúc thì đến thời gian nghỉ giữa giờ. Các cô chị Phùng gia vẫn đắm chìm trong thành tích của em trai cứ thế ngươi một câu ta một câu mà nói liên miên về Phùng Khác Chi.

Chị Ba nhớ lại chuyện cũ: “Tôi nhớ rõ năm đó mẹ sinh hạ Tiểu Cửu trong nhà vô cùng náo nhiệt. Trến núi có một am nhỏ, nghe nói đứng đầu là một cao nhân. Bình thường ông ấy rất ít khi xuống núi nhưng khéo thay đúng lúc em trai đầy tháng thì ông ấy xuống dưới chữa bệnh cho người ta, đi ngang qua nhà chúng ta. Cha nghe lập tức mời ông ấy đến uống trà, ông ấy nhìn thấy Tiểu Cửu thì lập tức nói thằng bé trán rộng, nhân trung rộng, đây là tướng không cầu tự có phúc, ngày sau tất thành châu báu. Hiện giờ nhớ tới, thật đúng là không phải chuyện bịa.”

Mấy người khác sôi nổi gật đầu.

Chị Bảy nói: “Còn không phải sao! Chị xem hôm nay xem, nhiều người như vậy, ai mà không giỏi chứ? Nhưng Tiểu Cửu nhà chúng ta vừa ra thì đúng là hạc giữa bầy gà, em liếc mắt một cái là thấy nó!”

Chị Tư cười tủm tỉm mà nhìn Mạnh Lan Đình đang ngồi ngoan ngoãn, tay để trên đầu gối, không nói một câu gì.

“Tôi nhớ rõ năm đó cha cùng Mạnh bá phụ giúp hai đứa định hôn ước, qua một năm em trai sáu tuổi trong nhà cố ý mời thợ nước ngoài về chụp cho nó một bức ảnh gửi cho Mạnh gia. Bá phụ nhận được thì cũng thay Lan Đình chụp một bức ảnh gửi đến. Lan Đình lúc ấy mới bốn tuổi thì phải? Tôi nhìn ảnh thì vẫn nhớ rõ bộ dáng con bé lúc đó, trên đầu cài một cái nơ con bướm, khuôn mặt nhỏ phấn nộn, vô cùng khiến người ta thích. Ảnh chụp hiện tại hẳn là còn ở chỗ cha phải không? Ngày nào đó hỏi cha một chút đi.”

“Đúng rồi Lan Đình, không biết nhà em còn giữ ảnh chụp khi còn nhỏ của Tiểu Cửu không? Bá phụ và thím trước kia có cho em xem không?”

Tim Mạnh Lan Đình nhảy dựng lên, rũ mắt hàm hồ nói: “Từ trước em không nghe thấy cha mẹ đề cập đến chuyện này trước mặt em……”

Mấy cô chị tiếc nuối mà lắc lắc đầu: “Đáng tiếc thật. Tiểu Cửu chẳng những hiện tại bộ dáng tốt mà khi nhỏ cũng đáng yêu vô cùng, nếu đem ảnh hai đứa lúc đó đặt cạnh nhau thì chính là Kim Đồng Ngọc Nữ.”

“Nói đến nói đi cũng trách nó không tốt, trước kia thật sự không ra hồn, còn bắt nạt em! Nhưng em yên tâm, về sau có các chị chống lưng, thằng nhóc này nếu dám có nửa điểm không phải thì chỉ cần nói với bọn chị, nhất định bọn chị sẽ thay em làm chủ!”

So với những người còn lại thì Phùng Lệnh Mỹ tiếp xúc tương đối nhiều với Mạnh Lan Đình. Cô cũng là người cẩn thận, thấy Mạnh Lan Đình tuy vẫn mỉm cười nhưng trước sau không ngước mắt thì lo lắng mấy người khác nóng vội sẽ hỏng chuyện. Lúc này cô cười nói chen vào: “Được rồi, các chị lui ra chút, em đi rửa cái tay đã. Lan Đình, em có muốn đi cùng không?”

Mạnh Lan Đình bị kẹp ở bên trong, đáp cũng không phải mà không đáp cũng không phải, bỗng nhiên nghe Phùng Lệnh Mỹ gọi mình thì cầu còn không được vội vàng gật đầu đứng lên theo.

Phùng Lệnh Mỹ khoác tay cô đi đến chỗ rửa tay. Vừa đi cô vừa thấp giọng nói: “Lan Đình, rất là xin lỗi, các chị ấy thật sự quá thích em nên nhịn không được nói nhiều chút. Nếu có chỗ nào không phải thì chị thay bọn họ xin lỗi em. Em đừng trách nhé.”

Tình cảnh vừa rồi xác thật khiến cô xấu hổ, từ đáy lòng cũng ẩn ẩn sinh ra một loại cảm giác bị người ta không trâu bắt chó đi cày. Nhưng thấy Phùng Lệnh Mỹ nói chuyện dễ nghe, thái độ lại tôt như vậy nên dù biết cô ấy mang mình đến đây chắc chắn có mục đích nhưng cũng khiến cô vơi chút cảm giác khó chịu.

“Chị nói quá lời. Các chị ấy quả thật rất tốt với em, trong lòng em hiểu rõ.” Mạnh Lan Đình tự nhiên không muốn làm Phùng Lệnh Mỹ mất mặt nên mỉm cười nói.

Phùng Lệnh Mỹ nhìn cô một cái, bỗng nhiên có chút lo lắng thay em trai. Cô tiểu thư Mạnh gia này thoạt nhìn ôn nhu nhã nhặn lịch sự, cũng không làm ngươi mất mặt người khác nhưng trong lòng một khi có chủ ý thì chỉ sợ kiên quyết hơn ai hết.

Em trai nhà mình trước kia thanh danh đúng là không tốt. Nếu chỉ dựa vào các chị ra chiêu thì chỉ sợ có chút khó. Hiện tại việc cô có thể làm chính là tận lực khuyên em trai, mong nó có thể tranh một chút với người ta mà đem cô gái này cưới về nhà.

Phùng Lệnh Mỹ cười nói: “Như vậy thì tốt, chị cũng yên tâm. Nhà chị bên kia rất rộng, nếu không để hôm nào tiện chị cho người tới giúp em chuyển đồ qua ở với chị nhé? Cha ở Nam Kinh cũng rất quan tâm em, mới không lâu đây ông còn gọi điện cho chị dặn dò phải chăm sóc em cho tốt.”

“Cảm ơn ý tốt của bá phụ và chị, em xin nhận. Nhưng chỗ Chu thái thái cũng tiện, chờ có tin tức của em trai thì em cũng không ở lại Thượng Hải. Chuyển đến dọn đi, ngược lại tốn công.” Mạnh Lan Đình uyển chuyển từ chối.

Phùng Lệnh Mỹ nhớ một chút tới tin tức cha truyền đạt ngày đó, trong lòng không khỏi có chút bồn chồn. Cứ giữ mãi cũng không phải cách, lại sợ Mạnh Lan Đình khó tiếp thu vì thế cô trầm mặc không nói gì.

Chỗ rửa tay đã ở phía trước. Hôm nay ở đây có nhiều khách quý, trong đó có không ít các vị phu nhân và tiểu thư vì thế người ta cho dựng một cái toilet lâm thời ở đây để mọi người tiện sử dụng.

“Chị Tám, em giúp chị cầm túi và ở bên ngoài chờ nhé.”

Phùng Lệnh Mỹ gật đầu, đem túi của mình đưa cho Mạnh Lan Đình sau đó đi vào trong hai bước rồi bỗng nhiên dừng lại.

Có mấy vị thái thái trang điểm cẩn thận đang vừa chỉnh trang lại bản thân trước gương vừa nhỏ giọng nói chuyện.

“…… Kim thái thái, tôi nói cho bà biết mọi người đều nói Hà sư trưởng ở bên ngoài có tình nhân nên Phùng gia Bát tiểu thư mới lạnh mặt với anh ta như vậy. Kỳ thật không phải đâu, tôi quen một người trong công ty của cô ta, người đó nói chính Phùng gia Bát tiểu thư có người khác nên mới muốn ly hôn nhưng bị Phùng lão đè nặng nên hai người mới biến thành tình huống như bây giờ.” Một vị thái thái mặc sườn xám màu xanh lam nhỏ giọng nói.

Mấy người còn lại đều lên tiếng kinh ngạc. Kim thái thái u một tiếng: “Thật sự sao? Thật đúng là nhìn không ra, Phùng Bát tiểu thư sao lại là dạng người ấy? Tào thái thái, tin tức của bà có chuẩn không?”

Tào thái thái nói: “Phùng Bát tiểu thư mỗi ngày đều đi giao tiếp, Thượng Hải có ai không biết tên tuổi của cô ta chứ? Cô ta xã giao với không ít người nước ngoài. Bà cũng biết đám người nước ngoài đó rất loạn, cô ta nhìn trúng một người nên muốn đá Hà sư trưởng thì có gì là kỳ quái?”

“Thật là nhìn không ra mà. Mới đêm trước tôi còn gặp cô ta ở một bữa tiệc, nói nói mấy câu còn tưởng cô ta là người đứng đắn cơ.” Một vị thái thái khác nói.

Các vị thái thái bên trong tuy cố nói nhỏ nhưng từng câu một vẫn truyền thật rõ ra ngoài này. Mạnh Lan Đình có chút bất an, lặng lẽ nhìn về phía Phùng Lệnh Mỹ. Sắc mặt cô lạnh nhạt, xoay người đi ra ngoài, hơi mỉm cười với Mạnh Lan Đình nói: “Đi thôi, chúng ta trở về.”

Mạnh Lan Đình nhẹ nhàng thở ra, vội gật đầu. Lúc đang muốn xoay người trở về thì tiếng người phía sau lại đứt quãng truyền tới.

“…… Nghe nói Hà sư trưởng trước kia là từ một tiểu Huyện Thành thâm sơn cùng cốc ở Tứ Xuyên mà đi ra. Hơn mười tuổi anh ta đã vào quân ngũ, sau lại học trường quân sự, lúc làm lính trên chiến trường đã cứu mạng Phùng lão lại được Phùng lão thưởng thức nên sau đó mới có thể trèo cao cưới Phùng gia Bát tiểu thư. Nói là cưới nhưng có khác gì ở rể đâu? Hôm nay lúc anh ta báo cáo mọi người có thấy không? Anh ta trẻ như vậy đã làm sư trưởng, cả nước có được mấy người? Nếu không phải dựa vào váy vợ thì sao có thể tiến nhanh như thế?”

Một người khác tấm tắc nói: “Như vậy xem ra Hà sư trưởng cũng là cầu người được người. Con rể Phùng gia ai không muốn làm chứ? Có thể thăng quan tiến chức, kể cả phải đội nón xanh cũng tính là gì, nhẫn nhịn rồi cũng quen.”

“Thật là nhìn không ra dáng vẻ của Hà sư trưởng đường đường như thế, thật không giống người như vậy.”

“Tri nhân tri diện bất tri tâm.” (nhìn bề ngoài không biết được bên trong một người)

“Khó trách Bát tiểu thư khinh thường anh ta……” Tiếng cười của các vị thái thái truyền ra.

Phùng Lệnh Mỹ chậm rãi dừng bước, đôi mắt phượng xinh đẹp che kín khói mù: “Lan Đình, em chờ một lát.”

Mạnh Lan Đình giật mình nhìn cô đột nhiên xoay người, đi trở về đến toilet đứng ở cửa. Bốn năm vị thái thái sửa sang xong thì nắm tay nhau đi ra ngoài, vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện và ha ha cười. Kết quả vừa ra ngoài thì thình lình nhìn thấy Phùng Lệnh Mỹ đứng ở đó, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm bọn họ khiến bọn họ khϊếp sợ, lập tức đều ngậm miệng.

Không khí đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng. Mấy người kia nhìn nhau, không dám mở miệng, cuối cùng tất cả đều nhìn Tào thái thái.

Vị Tào thái thái này ỷ vào nhà mình cùng Phùng gia có chút quan hệ thân thích mà nhanh chóng tiến lên một bước cười nịnh nọt nói: “A Mỹ, sao cô cũng ở chỗ này? Thật là khéo, công ty cô gần đây ra mẫu quần áo mới phải không? Mấy ngày nữa thím sẽ qua đó xem……”

“Bà là thím nào của tôi thế? Ai cho bà gọi tôi là A Mỹ?” Phùng Lệnh Mỹ đánh gãy lời bà ta. “Mấy ngày hôm trước kế toán nói với tôi Tào thái thái nợ tiền không ít. Tôi là buôn bán nhỏ, chịu không nổi có người không trả tiền. Làm phiền bà lúc nào rảnh thì đem nợ trả hết một lần đi!”

Tào thái thái cứng đờ, mặt lúc đỏ lúc trắng.

Một người có quan hệ tốt với bà ta lập tức tới giảng hòa: “Bát tiểu thư, Tào thái thái cũng không có ác ý. Vừa rồi chúng tôi chỉ là thuận miệng nói nói thôi, cô đừng để trong lòng……”

Phùng Lệnh Mỹ mí mắt cũng không thèm ngước nói: “Lý thái thái, vừa rồi chính bà nói người đàn ông nhà tôi dựa váy vợ mà lên chức phải không? Bà tốt nhất im miệng cho tôi, tốt nhất đứng một bên mà xem! Bà là cái thá gì, cũng không mang gương ra mà soi mặt. Chỗ này đến lượt bà nói chuyện sao? Người đàn ông nhà bà là cái thùng cơm, sắp 50 rồi mà mới lăn lộn được đến chuẩn tướng. Bà cho rằng đàn ông khắp thiên hạ đều giống cái thùng cơm nhà bà chắc?”

Lý thái thái mặt đỏ tai hồng, lại không dám phát tác chỉ ngượng ngùng mà ngậm miệng.

Mấy người còn lại đã sớm nghe nói Phùng gia Bát tiểu thư lợi hại, lúc này chính mắt thấy thì càng như ve sầu mùa đông.

Phùng Lệnh Mỹ hừ một tiếng: “Vừa rồi các người không phải nói đến vui vẻ hả? Tiếp tục đi. Tôi còn muốn nghe xem các người có thể nói ra chuyện mới mẻ nào mà tôi không biết đó!”

Các vị thái thái sôi nổi cười bồi tội: “Bát tiểu thư, là chúng tôi miệng tiện, cô đại nhân đại lượng đừng so đo với chúng tôi. Lần tới chúng tôi không dám nữa.”

Phùng Lệnh Mỹ híp híp mắt: “Nghe cho kỹ đây, miệng tiện, sau lưng lấy tôi ra làm trò đùa cũng không sao, tôi chẳng thèm so đo với các người. Nhưng đừng có đυ.ng tới người đàn ông nhà tôi! Hôm nay tôi vui vẻ nên không tát cho mỗi người vài cái, lần tới nếu để tôi nghe được thì đứng có trách.”

“Phải, phải, Bát tiểu thư, là chúng tôi miệng tiện, chúng tôi không nên nói như vậy, sẽ không có lần tới……”

Phùng Lệnh Mỹ quét mắt nhìn đám người đó rồi xoay người đi.

Mạnh Lan Đình quay người nín thở đứng ở ven đường chờ. Nghe thấy tiếng giày cao gót của Phùng Lệnh Mỹ truyền đến cô mới xoay người đón. Cô chần chờ không biết có nên giả vờ không biết gì không. Nhưng trên mặt Phùng Lệnh Mỹ lại không thấy vẻ phẫn nộ vừa rồi, cô ấy tiến lên khoác tay Mạnh Lan Đình, mỉm cười nói: “Về đi. Trận thi đấu sắp bắt đầu tiếp rồi.”