Chương 45

Tiếng gầm dần dần dừng lại, kết quả thi đua cuối cùng cũng tới rất nhanh. Phùng Khác Chi nhờ chiến thắng hai phần thi cuối cùng nên đứng thứ nhất toàn hội đua. Hắc Hổ đội dành vị trí số 2, còn Thương Lang đội của Hà Phương Tắc vì đội trưởng bị thương phải rời khỏi đó nên chỉ dành vị trí số 3.

Được vị trí số 1, đừng nói người khác ngay cả đám Mã Lục nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, quả thật là hy vọng quá xa vời. Nhưng mà, bọn họ lại thật sự làm được.

Đang lúc các chị em Phùng gia vui vẻ ra mặt ngồi nơi đó chờ trao giải thì trước đài chủ tịch lại thông báo một tin ngoài ý muốn.

Đinh tư lệnh của Hắc hổ đội không phục kết quả, phàn nàn với tổ trọng tài yêu cầu phải trừ điểm đội Liệp Ưng vì lý do bọn họ phạm quy tắc khiến xe của đội Lam Hùng lật xe, vài đội viên bị thương phải rời khỏi cuộc thi.

Nếu thực sự phạm quy và bị trừ điểm thì hai đội sẽ bằng điểm nhau và phải tiếp tục thi đấu để phân định thắng thua.

Lão Trương của tổng bộ tư lệnh hiến binh Nam Kinh lập tức giận tím mặt, vỗ bàn đứng lên: “Đây làm sao coi là phạm quy? Bọn họ kỹ năng không bằng người ta, tự mình lật xe sao có thể trách lên đầu chúng tôi được? Đừng cho là tôi không biết! Người của Hà Phương Tắc bị các người sử dụng kế bẩn làm đầu gối bị thương, bị bắt phải rời khỏi trận đấu nên mới ảnh hưởng đến thành tích! Cái này phải nói sao chứ?”

Đinh tư lệnh ngoài cười nhưng trong không cười: “Trương tướng quân, trọng tài đều không nói gì, ông có chứng cứ gì chứ? Không có chứng cứ, cũng không thể oan uổng người vô tội nhé!”

Hai người ngươi một câu, ta một câu, không ai chịu ai, mặt đỏ tía tai.

Hứa thượng tướng ngồi ở một bên hơi hơi khụ một tiếng: “Tổng tài, phu nhân, hai vị đều là trọng tài của đại hội thi đua này. Tổng tài là chủ tịch, phu nhân là cố vấn đặc biệt, phải xử lý thế nào theo tôi nghĩ cứ để phu nhân định đoạt cho thỏa đáng.”

Phùng Lệnh Nghi liếc mắt nhìn chồng sau khi suy nghĩ xong mới nói: “Đã có tranh luận vậy gọi đội viên hai bên tới, giáp mặt hỏi cho rõ ràng.”

Rất nhanh mọi người đều tập trung tại một phòng họp lâm thời. Mấy đội viên của Lam Hùng vừa rồi bị lật xe lúc này đầu quấn băng vải, vẻ mặt uể oải. Đội trưởng dặn bọn họ ở trong phạm vi phạm cho phép mà quấy nhiễu đối thủ, nhưng đối phương lại quá đáng khiến cho bọn họ gặp phải kết quả không công bằng. Lúc đó mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, nếu không nhận định là phạm quy thì thật không công bằng.

Phùng Lệnh Nghi hơi hơi nhíu mày, thấy chồng cũng không nói gì thì có chút chần chờ. Băn khoăn của chồng cô tự nhiên cũng biết.

Phe phái san sát, tranh đấu gay gắt, đây là căn bệnh trầm kha của những người làm chính trị, chỉ là hiện giờ thế cục nhiều nguy hiểm, trong ngoài đều có áp lực, may mắn thủ đoạn của chồng cô lợi hại mới có thể duy trì tình trạng hiện tại.

Chuyện hôm nay nếu đổi lại thành kẻ khác thì hoàn toàn không cần để ý đến những khiếu nại vô lý đó. Nhưng bởi vì chuyện này liên quan đến em trai của mình mới không thể xử lý qua loa. Đối phương cũng nhìn ra điểm này nên mới mượn cơ hội đưa ra khiếu nại.

Phùng Lệnh Nghi có chút do dự, nhìn em trai đang tiến vào không nói một lời.

Phùng Khác Chi nói: “Không phục, tôi để bọn họ có cơ hội so lại lần nữa.” Ngữ khí của anh bình đạm.

……

Mạnh Lan Đình cùng các chị em Phùng gia đều chờ tin. Lúc tin tức truyền tới có nói đội của Phùng Khác Chi vì vi phạm quy định nên bị trừ điểm phải cùng đội đứng thứ hai là Hắc Hổ đấu tiếp để phân định thắng thua.

Nội dung thi đấu là pháo cối.

Nghe nói đây là do tư lệnh của đội Hắc Hổ đề nghị. Lý do là vì nội dung thi này khó, lại có tác dụng thực chiến rất lớn nên thêm nội dung này vào cũng tương xứng với tình hình trong nước, có ý nghĩ thực tế to lớn.

Xét đến vấn đề an toàn nên sân thi đấu được chuyển đến một chỗ khe núi. Toàn bộ người xem đều nghe thấy tiếng ù ù phát ra từ sau núi. Bọn họ không ngừng nghị luận, kiễng chân chờ đợi kết quả cuối cùng.

Người hơi biết một chút về xây dựng chế độ quân đội đều biết trận đấu thêm này chỉ sợ đội Hắc Hổ sẽ là kẻ thắng cuối cùng. Các chị em Phùng gia cũng hiểu rõ nhược điểm của bộ đội hiến binh. Nhưng chị cả Phùng Lệnh Nghi cũng có chỗ khó xử, các cô cũng hiểu rõ việc này.

Không có ai nói một câu oán giận nhưng lúc chờ đợi thì mỗi người đều có sắc mặt không tốt, hưng phấn cùng vui sướиɠ vừa rồi đã không còn sót lại chút gì. Chỉ có Mạnh Lan Đình, trong một khắc này mặt ngoài cô nhìn như không có gì bất thường nhưng so với ai khác thì đều khẩn trương hơn, cũng có vài phần chờ mong so với người khác.

Lúc ấy cô dạy bọn họ về lý thuyết đạn cối cũng chỉ là nhất thời hứng lên, muốn bổ sung chút kiến thức cho họ. Không nghĩ tới lại khéo như thế, trận hôm nay có thêm hạng mục này khiến đám hiến binh có cơ hội thực hành kiến thức đã học.

Nhìn phản ứng của hiến binh đoàn lúc ấy hẳn là có luyện tập thêm.

Các chị em Phùng gia đã lục tục đứng dậy, đi đến một căn phòng dành cho khách quý được bố trí cho họ. Mạnh Lan Đình tự nhiên cũng đi theo các cô. Cô lặng lẽ nhìn mấy người đi bên cạnh, cực lực nhịn xuống không nói với các cô chuyện này, e sợ vạn nhất cho các cô chút hy vọng rồi lại thất vọng thì không hay.

Cô lẳng lặng mà ngồi, ở trong lòng yên lặng chờ kết quả. Ước chừng nửa giờ sau, tiếng pháo ù ù rốt cuộc biến mất.

Cửa bỗng nhiên truyền đến vài tiếng gõ cửa.

Phùng Lệnh Mỹ đi mở cửa thì thấy quan quân vừa nãy dẫn cô và Mạnh Lan Đình vào cửa đang đứng, trên mặt có thần sắc vui mừng nói: “Tin tốt! Cửu công tử dẫn đầu, thắng thêm trận đấu này!”

Mạnh Lan Đình suýt nữa nhảy dựng lên. Cô phải cực lực áp chế vui mừng trong lòng trào ra, khuôn mặt có chút đỏ. Các chị em của Phùng Khác Chi cũng không lưu ý đến sự khác biệt của cô.

Chị Năm nở nụ cười, vỗ vỗ ngực nói: “Thật làm tôi lo lắng quá…… Thật quá tốt! Mau đi xem thôi!”

Mọi người lại lần nữa vui vẻ ra mặt, gọi Mạnh Lan Đình cùng nhau trở về khán đài chủ tịch. Rất nhanh tin tức chính thức đã được công bố. Vợ chồng Phùng Lệnh Nghi cùng với Hứa thượng tướng và đoàn trọng tài cũng đã ngồi ô tô trở về. Trong tiếng vỗ tay, bọn họ lại bước lên đài chủ tịch rồi từng người ngồi xuống.

Vợ chồng Phùng Lệnh Nghi thỉnh thoảng cùng người bên cạnh nói vài câu, thần sắc vô cùng sung sướиɠ. Thị trưởng Hoàng lại lần nữa lên đài, chính thức tuyên bố thứ tự cuối cùng. Đội Hiến Binh dựa theo thành tích xuất sắc của cuộc thi đấu phụ mà chính thức trở thành quán quân của hội thi Hoa Đông.

Toàn trường vỗ tay như sấm dậy.

Phùng Khác Chi mang theo toàn thể đội viên lên đài tiếp nhận phần thưởng, phóng viên ở bên cạnh không ngừng chụp ảnh.

Sau khi kết thúc trao giải, mọi người xuống đài, anh rể cả mới cười nói: “Khác Chi, hôm nay mọi người biểu hiện rất xuất sắc, thật không tồi.”

Sau đó anh ta chuyển qua nói với mọi người: “Không dối gạt các vị, với pháo cối mà bộ đội hiến binh cũng thành thạo xuất sắc như vậy thì tôi rất vui mừng. Có thể nói bọn họ là mẫu mực cho toàn quân. Dương tư lệnh, anh làm thế nào mà được như vậy? Có thể mở rộng kinh nghiệm với toàn quân để mọi người noi theo không?”

Mọi người nghe thế thì cũng nịnh nọt theo.

Dương Văn Xương lần đầu tiên trong cuộc đời được mát mặt như vậy. Ông ta mặt mày hồng hào nói: “Tổng tài có điều không biết, đây là bởi vì Bộ Tư Lệnh sớm tổ chức lớp học ban đêm, bộ đội hiến binh vô cùng chăm học, đồng thời cũng khổ luyện kỹ năng nên mới có thành tích ngày hôm nay. Đây đều là việc nội bộ, không dám kể công.”

Chung quanh nhất thời xì xào: “Lớp học ban đêm sao?”

“Đúng thế, đúng thế. Trong lớp học ban đêm có giáo viên cao cấp tới dạy, dựa trên góc độ toán học mà dạy bộ đội hiến binh về kỹ thuật dùng pháo cối. Qua lý thuyết học được, Phùng tham mưu mang đội viên khổ luyện, lúc này mới có kết quả ngày hôm nay.”

Trong mắt anh rể cả lộ ra kinh ngạc và thưởng thức, gật đầu nói: “Không tồi, không tồi. Nhìn như trùng hợp nhưng lại không phải tất nhiên. Càng khó có được là bộ đội hiến binh của Thượng Hải lại cố gắng như vậy, thậm chí còn có cả lớp học ban đêm. Cái này là ai chủ trương?”

Dương Văn Xương tần ngần, nhưng cũng không dám tranh công, tầm mắt liếc về phía Phùng Khác Chi.

“Báo cáo, là Dương tư lệnh chủ trương.” Phùng Khác Chi đáp.

“Tốt, quá tốt!” Anh rể cả vỗ vỗ vai Dương Văn Xương, chuyển sang mọi người nói to: “Các vị, mọi người đều nhìn thấy, cũng nghe thấy rồi đó! Lớp học ban đêm trước giờ có chủ trương mở rộng mạnh mẽ trong cả nước nhưng các bộ coi khinh, từ từ buông thả, hiện giờ mặc dù vẫn còn nhưng chỉ có thùng rỗng kêu to. Dương tư lệnh của Bộ Tư Lệnh Hiến Binh chẳng những quán triệt chấp hành mà so với mọi người đều đi trước một bước! Hiệu quả như thế nào, mọi người đều chính mắt nhìn thấy được! Tôi cho rằng, mọi người cần mạnh mẽ học tập, phát huy tinh thần, quân đội cả nước đều cần học tập và noi gương theo mà chấp hành!”

Chung quanh vang lên một trận vỗ tay nhiệt liệt, mọi người lại lần nữa nói phải.

Dương Văn Xương vừa mừng vừa sợ, trộm nhìn Phùng Khác Chi. Chờ mọi người tan, ông ta mới lặng lẽ xoay trở về tìm được Phùng Khác Chi gọi: “Phùng công tử!”

Phùng Khác Chi dừng bước nhìn Dương Văn Xương chạy đến trước mặt mình lại kéo mình sang một góc nói: “Phùng công tử, vừa rồi thật sự là cảm tạ cậu! Tôi chỉ là mạo danh kể công, nên trong lòng có chút bất an. Phùng công tử đây là ——”

Phùng Khác Chi nhướng mày: “Dương tư lệnh, lúc trước đa tạ anh đã chăm sóc, sau này chỉ cần tôi không đi thì vẫn cần anh chịu đựng chút. Coi như đây là trả lại ân tình cho anh!” Nói xong anh bỏ lại Dương Văn Xương, quay đầu mà đi.

Dương Văn Xương chỉ nói Phùng gia Tiểu Cửu gia là Hỗn Thế Ma Vương, không nghĩ tới ông ta lại được anh cho một cái nhân tình lớn thế. Ông ta vô cùng cao hứng, lại cảm kích, hướng về phía Phùng Khác Chi kêu: “Tiểu Cửu gia đi cẩn thận, sau này có chuyện gì thì cứ việc dặn dò. Dương Văn Xương tôi chỉ cần có thể làm được thì sẽ không dám nói không!”

Phùng Khác Chi đã đi xa, đối diện là đám Mã Lục đi tới gật gật đầu với anh. Đoàn người vây quanh anh đi tới một góc không có người của sân đấu. Người xem đang chậm rãi rời khỏi sân khấu, chỗ bọn họ đứng đã không có người. Ở đằng sau một bức tường mới vừa được dùng làm chướng ngại, đội trưởng Tiết của đội Hắc Hổ đang bị hơn mười khẩu súng bức lui ở ven tường. Những người này đều là thủ hạ của Hà Phương Tắc, mỗi người đều trợn mắt tức giận mà nhìn anh ta.

Đội trưởng Tiết nhìn Phùng Khác Chi đút tay vào túi đi ra từ phía sau đám người, đi qua sân vắng về phía mình thì sắc mặt tức khắc đại biến.

“Cứu ——” Anh ta mới vừa mở miệng đã bị Mã Lục dùng báng súng hung hăng mà đập vào đầu, cái trán anh ta lập tức rách một miếng, máu chảy xuống dưới.

Đội trưởng Tiết gục trên mặt đất.

Phùng Khác Chi đi đến trước mặt anh ta, cúi đầu nhìn. Đội trưởng Tiết miễn cưỡng ngẩng đầu, dùng giọng nói run rẩy mà nói: “Phùng Khác Chi! Tao không tin mày dám gϊếŧ tao!”

Phùng Khác Chi nhếch khóe miệng: “Đội trưởng Tiết, tôi biết người đứng sau lưng anh, đương nhiên không dám gϊếŧ anh nhưng khiến anh phế một chân thì hẳn không phải vấn đề! Đập đầu gối anh ta cho tôi!” Ánh mắt anh bỗng nhiên lạnh băng.

Mấy binh lính đè đội trưởng Tiết đang giãy dụa xin tha xuống rồi Mã Lục dùng báng súng nhắm ngay đầu gối anh ta mà hung hăng giã xuống. Anh ta kêu lên một tiếng thảm thiết, ôm lấy cái chân của mình, cả người cuộn lại, bởi vì đau đớn mà không ngừng run rẩy gần như ngất đi.

Phùng Khác Chi chớp cũng không chớp mắt, mặt không có biểu tình gì nhấc chân đạp lên đầu gối bị thương của đội trưởng Tiết sau đó lấy từ trong túi áo ra một cái khăn tay trắng tinh, cúi người xuống thong thả ung dung mà lau giày vì thi đấu mà dính đầy bụi đất. Sau đó anh đổi sang chân kia rồi mới đứng dậy.

“Kêu quân y tới, nâng anh ta đi trị thương! Nói là anh ta bất mãn với kết quả nên vô ý làm mình bị thương.” Phùng Khác Chi tùy tay đem khăn ném trên người đội trưởng Tiết rồi xoay người mà đi.

……

Trao giải xong, khách trên đài danh dự cũng rời đi. Các chị em Phùng gia biết em trai lúc này hẳn rất bận nên mọi người hẹn buổi tối đi ăn cơm, còn gọi cả Mạnh Lan Đình cũng tới sau đó từng người lên xe rời đi.

Mạnh Lan Đình là đi theo Phùng Lệnh Mỹ tới nên tự nhiên cũng cùng cô về. Lúc hai người đứng ở cửa ra chờ lão Diêm đem xe đánh tới thì Mạnh Lan Đình bỗng nhiên thấy Hà Phương Tắc từ đối diện đi tới. Ánh mắt anh dừng lại ở bên cạnh mình.

Mạnh Lan Đình nhịn không được lại trộm nhìn thoáng qua Phùng Lệnh Mỹ bên cạnh. Thần sắc của cô lãnh đạm giống như không thấy người kia. Tuy rằng trước đó không quen Hà Phương Tắc nhưng cô cũng đoán được hai vợ chồng này gặp mặt sẽ là tình cảnh gì. Cố tình cô lại không thể tránh đi.

Mạnh Lan Đình vô cùng xấu hổ, trong lòng không nhịn được mang theo chút mê hoặc. Kỳ thật vừa rồi nghe Phùng Lệnh Mỹ giận mắng mấy thái thái kia thì rõ ràng vẫn rất bênh chồng mình. Nhưng không biết vì sao quan hệ của hai người họ lại thành thế này.

Hà Phương Tắc đã chạy tới trước mặt Phùng Lệnh Mỹ, kêu một tiếng “Tiểu Bát”, ngay sau đó anh chuyển hướng qua Mạnh Lan Đình, mỉm cười gật đầu với cô: “Cô chính là Mạnh tiểu thư phải không? Tôi họ Hà, là anh rể thứ tám của Khác Chi.”

Mạnh Lan Đình mỉm cười chào hỏi anh sau đó bất động thanh sắc, lén lút lui về phía sau một chút.

“Tiểu Bát, để anh đưa hai người về.” Hà Phương Tắc nhìn vợ ôn nhu nói.

Chỗ này là cửa ra, rất nhiều người đang từ bên trong đi ra nhưng không dám lại gần chỉ dám sôi nổi ngó nghiêng.

Phùng Lệnh Mỹ hơi run lông mi, chậm rãi ngước mắt nhìn chồng một lát, bỗng nhiên khóe môi cô lộ ra ý cười bước gần đến cạnh anh nâng tay lên thay anh sửa lại cổ áo, động tác vô cùng thân mật rồi cười nói: “Em biết anh còn có việc, anh cứ đi làm đi, lão Diêm sắp đánh xe đến đây rồi.”

Hà Phương Tắc như hóa đá, mặc cho tay vợ gác lên gáy mình, cả người vẫn không nhúc nhích. Anh rõ ràng cảm thấy mu bàn tay mềm mại của cô cọ qua cổ mình. Hầu kết của anh giấu trong cổ áo hơi hơi cử động.

“Tiểu…… Bát……” Giọng anh nói càng gian nan hơn, mang theo có chút do sự không dám tin.

“Xe tới rồi! Em đi trước đây.” Phùng Lệnh Mỹ sửa lại cổ áo cho chồng rồi cười xinh đẹp với anh sau đó cô thu tay lại đi về phía xe của lão Diêm.

Hà Phương Tắc quay đầu, tầm mắt đuổi theo bóng dáng yểu điệu. Chờ anh phản ứng lại muốn tiến lên mở cửa cho vợ thì lão Diêm đã xuống xe mở cửa cho cô.

Phùng Lệnh Mỹ khom lưng ngồi xuống. Mạnh Lan Đình cũng phản ứng lại, chào hỏi Hà Phương Tắc rồi đi theo lên xe.

“Bát cô gia, tôi đưa Bát tiểu thư cùng Mạnh tiểu thư đi trước.” Lão Diêm cúi người chào Hà Phương Tắc sau đó vội vội mà lên xe.

Chung quanh ô tô có rất nhiều ánh mắt chăm chú nhìn, sau đó nó khởi động và dần dần đi xa, biến mất ở cuối con đường.