Tôi là Hà Dương, là bạn của vợ chồng Hoà- Hiệu. Vợ chồng bạn tôi chỉ đăng kí kết hôn không làm đám cưới. Chồng nó đi sang Nga gần 4 năm mới quay về thì nó phát hiện chồng mình có quan hệ ngoài luồng với cô gái tên Diệu. Thậm chí cô ta đang có thai và gia đình chồng còn đang dự định lễ cưới. Nó đã yêu cầu chồng chấm dứt nhưng anh ta khất lần cả tuần lễ chưa dứt khoát. Cuối cùng nó còn chưa đi đánh ghen lại bị Diệu ghen ngược và tổ chức đánh ghen. Bọn họ kéo tới tạt nước mắm, vừa đánh vừa chửi nó giật chồng. Ban đầu nó tưởng nhầm nhưng khi họ ném ảnh cả nhà ba người nó ra thì nó mới biết con Diệu- bồ của chồng đang đánh ghen. Nó nhìn còn Diệu rồi bật cười: Mày chính là Diệu?
Ánh mắt của con Hoà, nét mặt của con Hoà làm cho Diệu bất giác lo lắng. Bà cô của Diệu thấy vậy đứng lên trước mặt Diệu quét ánh mắt khinh bỉ về phía Hoà nói lớn: thứ khốn nạn, giật chồng không biết nhục.
Bà ta quay sang gào lên với hàng xóm: mọi người mau xem đi, con chó này ve vãn chồng của cháu tôi. Con Diệu bụng mang dạ chửa phải đi bắt ghen thế này có khổ không? Cùng phận đàn bà, đàn ông thiên hạ thiếu gì mà đi cặp kè với chồng người khác?
Mấy người còn lại cũng hô hào lớn tiếng để được sự ủng hộ của người đi đường và hàng xóm quanh đó. Con Hoà siết chặt hai tay, người nó co cứng. Khuôn mặt nó từ từ chuyển thành màu đỏ tím vì uất ức và tức giận. Nó hết lên một hơi thật dài: á á á...!
Hàng xóm xì xào bàn tán. Người ta biết Hoà có bạn trai từ cái ngày nó mở shop. Tuy nhiên họ không biết lý do vì sao anh ta không xuất hiện còn Hoà thì bụng mang dạ chửa rồi chăm con một mình. Nó thường ngày tính tình hoà đồng, vui vẻ và thân thiện nhưng chuyện về cha đứa bé thì nó giấu không nói với ai.
Ngày ấy chuyện không chồng mà chửa hay sinh con một mình cũng không phải là hiếm gặp. Hàng xóm lúc đầu còn dị nghị nhưng sau này mọi chuyện cũng nhạt dần nên không ai nhắc đến nữa.
Người đàn bà kia nghe con Hoà hét tính lao vào đánh nó nhưng bị nó đánh trả. Nó gào lên: đứa nào dám xông vào tao gϊếŧ chết đứa đó.
Diệu bấy giờ bụng đang lùm lùm. Cô ta bầu chắc phải 4 tháng nhưng dáng người cao nên bụng không lộ nhiều. Hoà quắc ánh mắt về phía Diệu nói lớn: bà mày chưa thèm tới tìm mày thì chúng mày đã dẫn xác tới đây trước. Đã vậy để bà đánh toác mặt thứ nứиɠ lol dám ve vãn rồi lên giường với chồng bà cho thiên hạ biết.
Diệu tức giận, đôi mắt đỏ ngàu, nước mắt lã chã: chị giật chồng tôi mà còn lớn tiếng. Chị còn nói không biết anh Hiệu nữa đi.
Cô ta quay ra giải thích: mọi người xem đi, chính là chị ta đấy. Người phụ nữ này ve vãn chồng tôi. Chị ta biết anh Hiệu, biết cả tôi nhưng vẫn nấn ná với anh ấy.
- Câm mồm! Chính mày mới đang giật chồng của tao, cướp bố của con tao. Trên đời này còn có loại đàn bà năng loàn như mày sao? Đã giật chồng người khác còn ghen ngược.
Hai bên đấu khẩu, hàng xóm thì kéo Hoà về một bên. Họ là lo mấy người kia xông vào đánh nó tiếp. Con Linh bấy giờ vừa đi mua đồ ăn sáng thì nghe người ta nói có đánh ghen ở trước quán nên vội chạy về. Nó không hiểu chuyện gì nhưng thấy Hoà tóc tai bù xù, người ướt nhẹp và thái độ hùng hổ của đám người bên kia liền phần nào hiểu ra chuyện. Nó chắc người bị đánh ghen là Hoà.
Thấy con Linh, con Hoà nói lớn: Linh, mày báo công an cho tao. Ngày hôm nay tao cho lũ khốn này vào tù vì dám làm nhục và đánh đập người khác.
Người đàn bà trung niên kia lại nhào tới nó: tiên sư con đĩ chó, bà đánh chết con bà mày.
- Tôi mới là vợ của anh Hiệu. Chúng tôi đã đăng kí kết hôn từ 4 năm trước.
Câu nói của con Hoà vang lên khiến tất cả mọi người đều sửng sốt. Bà cô con Diệu đột ngột khựng người lại. Con Linh hô lên: đúng rồi, chị Hoà và anh Hiệu đã đăng kia kết hôn 4 năm nay rồi. Cháu có thể làm chứng.
Mấy người đi đánh ghen cùng Diệu bấy giờ hoang mang. Bọn họ chắc không hiểu tình huống tại sao lại xoay ngược lại như vậy. Riêng Diệu khuôn mặt tái xanh, mặt cắt không ra giọt máu: nói láo, anh Hiệu chưa có vợ. Anh ấy chưa từng kết hôn. Chúng tôi sắp làm đám cưới, bố mẹ hai bên đã chọn ngày cho chúng tôi rồi. Chị ta lừa mọi người đấy.
Hoà quắc mắt nhìn Diệu: là ai nói anh Hiệu chưa có vợ? Tao không có đám cưới nhưng tao có giấy đăng kí kết hôn. Mày mới là thứ cướp chồng của tao, thứ khốn kiếp giật cha của con tao. Trên đời này thiếu gì đàn ông, sao mày lại lên giường với người có vợ?
Nó trả lại nguyên si câu nói của họ giành cho nó ban nãy. Đám người kia vẫn còn hung hăng. Nó nói lớn cho những người xung quanh nghe: những ai vừa quay được video bọn họ đánh tôi thì làm ơn đừng xoá. Tôi muốn lấy đó làm chứng cớ kiện họ ra toà.
Mấy người hàng xóm bấy giờ chẳng biết tin lời của ai hơn bởi xưa nay cái Hoà nó giấu chuyện ấy kín như bưng. Vài người cho rằng con Hoà xấu hổ nên nhất thời nói vậy hòng tránh mọi người xoi mói nhưng cũng vài người tin lời nó nói bởi thằng con trai nó và người đàn ông vài ngày nay xuất hiện ở quán giống nhau như hai giọt nước.
Con Linh cũng lên tiếng: chị Hoà, mau mang giấy đăng kí kết hôn ra đây đi. Chúng ta phải đập vào mặt cho họ biết họ đυ.ng trúng ai.
Con Linh lườm con Diệu: phen này các người chết chắc. Chị Hoà chưa thèm đánh chị vì tội ngủ với chồng chị ấy mà chị dám tới kiếm chuyện.
Con Hoà bấy giờ đang tức giận, phía bên con Diệu lại hoang mang. Con Diệu cố giải thích nhưng lời giải thích của nó bị con Hoà gạt phắt đi. Con Hoà nói chắc như đinh đóng cột: mày chính là con hồ ly cướp chồng. Mày còn trơ trẽn vác mặt đến nhà tao đánh ghen. Được! Tao tạo nguyện cho mày. Tao sẽ cho mày biết thế nào là đánh ghen.
Nó bước lên trước nhưng lập tức bị người nhà của Diệu chặn lại. Cô con Diệu vẫn hùng hổ: mày đừng tưởng nói vậy mọi người sẽ tin. Gia đình tao và cậu Hiệu quen biết nhau nhiều năm nay. Nó chắc chắn không lấy loại gái chợ búa vô văn hoá như mày. Gia đình nó không bao giờ có chuyện sẽ cưới thứ vô học như mày.
- Bà điên đủ chưa? Cắn càn chán chưa? Có giỏi thì đứng yên đây chờ công an tới.
Nó quát con Linh: gọi công an tới đi. Tao phải cho lũ khốn kiếp này đi tù.
Chị hàng xóm sát vách nhà nó hô lên: phải rồi, gọi công an xuống giải quyết. Đúng sai thế nào bên công an sẽ định đoạt.
Sự việc bị xoay chuyển, con Diệu đi đánh ghen nhưng lại bị biến thành kẻ giật chồng khi con Hoà đưa giấy đăng kí kết hôn đập vào mặt bọn họ. Vốn con Hoà dự tính chuyện nếu Hiệu không nhanh chóng dứt khoát ngăn cản bố mẹ làm đám cưới thì nó dùng giấy đăng kí kết hôn này làm quà cho bọn họ. Nó biết bố mẹ Hiệu cực kì độc đoán, một khi họ quyết sẽ ép chồng nó theo ý đến cùng.
Con Hoà dự tính trước mọi việc cho mình nhưng lại không tính tới việc bị con Diệu tới tận nhà đánh ghen. Tuy nhiên sự việc diễn ra như vậy cũng tốt, nó sẽ công khai cho mọi người biết mọi chuyện. Bốn năm qua lấy chồng nhưng không công khai đã là sai lầm quá lớn. Hiện tại nó quyết không chịu ấm ức nữa. Bốn năm trời nó chịu ánh mắt khinh khi của mọi người. Thậm chí bố nó vì chuyện ấy mà từ con. Mọi nỗi đau nó một mình gánh chịu. Dù có xảy ra chuyện gì nó cũng đạp lên dư luận mà sống. Tuy nhiên sự việc tới nước này thì nó không nhịn. Nó phải cho mọi người thấy nó là người thế nào.
Một tập giấy photocopy bản giấy chứng nhận kết hôn được nó chuẩn bị từ trước. Nó đưa cho con Linh phân phát cho tất cả mọi người cùng đọc. Nó lớn tiếng tuyên bố sẽ rải giấy đăng kí kết hôn của vợ chồng nó khắp cả xã cho mọi người đọc. Nếu cần chứng minh nữa nó sẽ thuê người dán khắp các con đường mặt phố. Bọn họ muốn lớn thế nào thì nó sẽ làm thế ấy.
Hàng xóm bấy giờ biết rõ sự thật bèn quay lại ủng hộ con Hoà: đánh chết mẹ cái thứ giật chồng này đi em. Loại đĩ đã ngủ với chồng người ta còn dám ghen ngược...
Con Hoà chĩa mũi dư luận về phía con Diệu cùng đồng bọn. Lúc bấy giờ con Diệu sốc, nó do không chịu được hay giả vờ thì không rõ nhưng chỉ biết nó ôm đầu kêu gào thảm thiết rồi ngất lịm. Bọn người đi cùng vội vã đưa nó đi cấp cứu.
Bọn họ bỏ đi, con Hoà khóc cười như điên. Nó chưa từng nghĩ mình bị rơi vào hoàn cảnh trớ trêu như thế. Hiệu dường như nhận được tin báo con Diệu tới nhà Hoà đánh ghen và phát hiện sự thật nên sốc mà phải nhập viện. Con Hoà lập tức điện thoại cho Hiệu nói dứt khoát: 30 phút nữa anh có mặt ở nhà cho em. Nếu anh tới chậm em không biết mình sẽ gây ra chuyện gì nữa đâu.
Quả nhiên Hiệu chạy tới chỗ Hoà. Không rõ anh ta lo cho nó hay anh ta không dám đối diện với Diệu hay anh ta lo con Hoà nổi máu hoạn thư mà xử đẹp con Diệu. Chỉ biết cả ngày hôm ấy anh ta ở yên trong quán và cố giải thích về chuyện của Diệu cho nó nghe. Nó ném cả tập giấy đăng kí kết hôn cho Hiệu và đáp: anh nên nhớ em là vợ anh, nếu anh còn mở miệng nhắc một câu tới con Diệu thì đừng trách em ác. Hôm nay nó dám cho người đến đánh ghen vợ của anh. Anh nghĩ em có thể nhịn được nỗi uất ức này hay không?
Hiệu xuống nước: anh và cô ta sẽ chấm dứt. Cô ấy chẳng qua cũng không biết anh và em đã kết hôn.
- Đừng giải thích thay nó. Vốn dĩ em không thèm động tới một cộng lông của nó chỉ đơn giản vì nó là đàn bà, lại đang mang thai. người sai trong chuyện này là anh. Giờ chuyện lộ ra rồi, anh mau về giải quyết với ông bà đi. Chắc chắn mẹ anh sẽ tới đây sớm thôi.
Đúng vậy! Sự việc lộ ra thì chắc chắn mẹ của Hiệu sẽ tới gặp Hoà. Bà ấy chắc chắn sẽ tế sống con Hoà chứ không đời nào chấp nhận hai mẹ con của nó.
Nó biết bà không ưa nó nhưng vì Hiệu, vì con trai nó đã cố gắng hết sức tự tạo sự nghiệp cho bản thân để vớt vát hình ảnh của mình trong mắt gia đình chồng. Nó chưa khi nào hi vọng họ yêu nó như con nhưng ít nhất nó mong bản thân được thừa nhận.
Sự việc xảy ra buổi sáng thì buổi trưa Hiệu nhận được điện thoại của mẹ. Bà ta điên cuồng chửi bới Hiệu và ép anh ta tới viện chăm sóc cho mẹ con Diệu. Con Hoà nghe rõ tiếng bà ta sang sảng nói trong điện thoại: mày lập tức tới viện với con Diệu. Nó và cháu tao có mệnh hệ gì thì tao gϊếŧ mày.
Câu nói như mũi dao đâm thấu tim con Hoà. Nó nhếch môi cười mỉa mai: xem ra chúng ta phải đấu nữa rồi. Hôm nay anh nhất định không được phép tới đó.
Hiệu nhăn mặt: giờ em muốn thế nào?
- Anh là chồng em. Em muốn anh thực hiện trách nhiệm của một người chồng. Đơn giản chỉ có vậy.
Hiệu bị kẹp giữa mẹ và vợ. Bên cạnh bọn họ còn có Diệu. Chuyện càng ngày càng phức tạp khi gia đình Diệu kéo sang gây sức ép cho gia đình Hiệu. Nếu là người khác chắc họ sẽ chửi bới đánh cho Hiệu một trận rồi lôi con gái về. Đằng này họ không làm vậy. Họ quyết ép Hiệu li hôn vợ để cưới Diệu. Họ nói không muốn con gái họ mang tiếng không chồng mà chửa, cháu ngoại họ sinh ra là đứa trẻ không cha.
Bố mẹ Hiệu lúc biết tin con Hoà và Hiệu tự ý đăng kí kết hôn thì nổi trận lôi đình. Bà mẹ Hiệu khi xưa luôn khinh bỉ và chửi đổng con Hoà vì tội không chồng mà chửa. Bà ta thậm chí còn rêu rao con Hoà làm đĩ với cặp kè với người nọ người kia. Nó biết nhưng lặng im vì nó nghĩ cho chồng. Nó không muốn chồng nó bị kẹp giữa hai người phụ nữ là mẹ và vợ. Đáng tiếc bà ấy luôn coi con Hoà như cái gai trong mắt. Từ khi xưa bà nghe tin Hiệu có quen biết, qua lại với Hoà đã từng dằn mặt nó một lần. Nó nhớ như in cái buổi bà ấy bắt nó phải tránh xa đứa con trai vàng ngọc của bà. Bà còn đe nếu nó cố tình tiếp cận Hiệu thì bà ấy đánh gãy chân nó.
Hiện tại, không những nó tiếp tục mối quan hệ với Hiệu mà còn danh chính ngôn thuận là vợ hợp pháp của con trai bà. Bà ta điên cuồng lao sang gặp bố mẹ nó mà chửi bới.
Bố mẹ con Hoà biết chuyện sốc lắm. Họ cũng đoán già đoán non nhưng chưa dám chắc chuyện nó và Hiệu. Chỉ khi mẹ Hiệu sang tận nhà ném vào mặt họ tờ đăng kí kết hôn kia cả hai mới tin tưởng hoàn toàn. Bố con Hoà từ mặt nó nên không quan tâm mà đuổi thẳng cổ mẹ Hiệu về. Bà ta tức quá liền chửi bố mẹ nó là thứ vô học, không biết dạy con.
Mẹ con Hoà bấy giờ nổi điên. Bà cũng tay đôi chửi lại: bà chửi tôi mà không tự biết nhục sao? Nếu tôi không biết dạy con thì bà dạy giỏi tới nó đăng kí kết hôn với con gái tôi từ đời nào còn không rõ. Thứ bà mới khốn nạn, ai đời con cái đã kết hôn còn ép nó lấy vợ khác. Bà xem cả cái huyện này người ta cười ai, chửi ai.
Hai gia đình trước đây vốn không ưa nhau, nay xảy ra chuyện này lại càng thêm ghét. Bố con Hoà điên tiết đòi tới đánh nó nhưng bị mẹ nó ngăn lại. Bác ấy tức quá chửi um cả nhà lên vì đẻ ra thứ con gái như nó, làm nhục cả dòng họ.
Mẹ nó không dám đến gặp nó vì sợ bố nó đánh nên chỉ dám điện thoại hỏi han sự tình. Nó kể lại mọi chuyện cho mẹ nó nghe. Mẹ nó chỉ biết khóc. Bà thương nó nên khuyên nó bỏ đi, về xin lỗi bố rồi hai mẹ con chuyển về nhà sống.
Nó không nghe. Nó nhất quyết bảo vệ gia đình nhỏ của mình. Mẹ nó khuyên tới mức nào nó cũng bỏ ngoài tai. Nó tuyên bố: con vốn ích kỉ lắm. Nếu một mình con thì con sẽ nghe mẹ nhưng giờ con phải nghĩ cho con của con. Con muốn nó có cả cha và mẹ.
- Nhưng bao năm qua không có thằng Hiệu thì mẹ con con vẫn sống tốt. Con nghĩ thoáng ra, bỏ đi, về nhà với bố mẹ. Bố con tuy nóng tính nhưng chỉ cần con xin lỗi thì ông ấy sẽ cho con về.
Hoà nó không chịu. Tôi biết chuyện cũng khuyên nó suy nghĩ cho thật kĩ vì lúc ấy tôi ghét Hiệu. Với tôi mà nói một kẻ nhu nhược như Hiệu không xứng đáng với con Hoà. Nếu anh ta là người chồng chuẩn mực thì khi chú Diệu mai mối chắc chắn sẽ giữ khoảng cách và không để xảy ra sự việc đáng tiếc. Trong chuyện ấy kẻ có lỗi chính là Hiệu, Hoà và Diệu đều là những người phụ nữ đáng thương.
Tôi ra sức đả thông tư tưởng cho con Hoà nhưng nó không nghe. Nó dường như rất yêu chồng. Hơn thế nữa nó tuyên bố với tôi: tao muốn giữ bố cho con. Nếu sau này lớn lên con tao sẽ không thiệt thòi và trách móc mẹ không tìm cách giữ hạnh phúc gia đình.
Tôi bảo nó: Phụ nữ không có tiền và không có con mới khổ. Mày cái gì cũng có thì cần gì phải giữ một kẻ không ra gì?
Tôi phân tích cho nó hiểu hoàn cảnh hiện tại của nó bởi gia đình anh ta sẽ không bao giờ chấp nhận nó. Hơn nữa anh ta vẫn phải có trách nhiệm với đứa con trong bụng Diệu. Chỉ e còn qua lại thì ắt khó lòng dám chắc anh ta chung tình với nó. Một kẻ đã có gan ăn vụng 1 lần ắt có lần sau. Nếu cố chấp thì người chịu khổ sẽ là chính bản thân nó.
Chuyện cứ dây dưa cả tháng trời không giải quyết được vì gia đình Hiệu và Diệu ra sức ép Hiệu bỏ Hoà cưới Diệu. Anh ta lại không muốn bỏ vợ nhưng vẫn giữ quan hệ với gia đình cô gái kia với lí do còn đứa bé trong bụng. Mẹ của Hiệu tuyên bố thẳng thừng: tôi chỉ có một đứa con dâu chính là con Diệu. Cháu đích tôn của tôi chỉ là đứa con trai trong bụng con Diệu.
Bà ta khẳng định sẽ không bao giờ chấp nhận hai mẹ con con Hoà.
Con Hoà cũng cứng, nó quyết ép Hiệu dọn ra ở riêng cũng hai mẹ con nó. Nó nói gia đình nó được pháp luật công nhận và không ai có quyền chia rẽ nó với chồng. Anh Hiệu thì vẫn lấp lửng trung gian giữa hai bên.
Bụng con Diệu bấy giờ cũng tới 5-6 tháng. Nó bắt đầu ì ạch và bụng to lên trông thấy. Hiệu bấy giờ dọn ra quán ở cùng với mẹ con con Hoà. Anh ta có lúc từng xin con Hoà đồng ý để anh ta làm đám cưới giả với Diệu cho cô ta có danh phận vì thương đứa con trong bụng. Con Hoà nghe ý định của chồng mà nổi cơn tam bành. Nó quát: anh thương nó vậy anh có nghĩ cho mẹ con em không? Thứ gì có thể chung nhưng riêng chồng thì đừng có mơ.
Anh ta giải thích chỉ là đám cưới giả cho có cái lễ rồi cô ta sinh con và Hiệu chu cấp chứ không ở cùng Diệu. Con Hoà đáp: vậy anh cứ cưới đi, nhưng cưới rồi thì có mẹ con nó, không có mẹ con em.
Hiệu nghe vậy cũng không bàn tới chuyện đó nữa. Anh ta trở thành một người chồng mẫu mực, chiều chuộng và quan tâm vợ con. Cũng kể từ đó chuyện của Diệu anh ta không nhắc tới một lần.
Mọi chuyện yên ổn, con Hoà bằng lòng với cuộc sống mới. Sinh nhật con Hoà, chồng nó đặt vé cho cả nhà đi du lịch 4 ngày hâm nóng tình cảm gia đình.
Đúng hôm sinh nhật mẹ Hiệu điện thoại ép con trai về nhà. Hiệu từ chối. Con Hoà thấy vẻ mặt chồng cũng buồn bởi vì nó mà mẹ con Hiệu trở mặt.
Đêm đó, chồng nó nhận được điện thoại mẹ Hiệu vì quá giận con trai nên uống thuốc tự tử phải đi cấp cứu. Anh ta nghe tin sốc lắm. Con Hoà lập tức soạn đồ và nói cả nhà sẽ về. Tuy nhiên sau một hồi bàn bạc Hiệu về nhà một mình. Anh ta nói khó khăn lắm hai mẹ con Hoà mới có dịp nghỉ ngơi đi chơi cùng nhau nên cứ ở lại thêm 2 ngày rồi về. Hơn nữa nếu mẹ con Hoà xuất hiện thì đảm bảo mẹ anh ta sẽ càng nổi trận lôi đình. Như vậy cả hai bên càng thêm căng thẳng và khó chịu.
Hiệu về nhà ngay sau đó, mẹ con Hoà ở lại khách sạn và thăm thú vài nơi. Hôm sau nó điện thoại buôn với tôi kể chuyện. Lúc ấy chẳng hiểu sao trong đầu tôi lại cứ thấy bất an. Tôi hỏi: liệu có chuyện gì khác không? Mẹ lão Hiệu không dưng lại tự tử chỉ vì gọi lão ấy không chịu về, mày không thấy vô lý sao?
Nó còn trách tôi đa nghi tào tháo. Nó nói anh Hiệu đã dứt khoát với Diệu và anh ta sẽ không gặp lại cô ta nữa. Nếu sau này cô ta sinh con thì anh ấy sẽ chu cấp tiền nuôi con. Nếu cô ấy không nuôi con thì anh ấy sẽ đón về và con Hoà sẽ nuôi tất.
Viễn cảnh nó vẽ ra hệt như trong phim. Tôi cũng mong những lời con Hoà nói sẽ là sự thật. Đáng tiếc ngày hôm sau con Hoà gửi cho tôi một tấm hình đám cưới của Hiệu và Diệu. Nó khóc ngất: tao bị cả nhà nó lừa thêm lần nữa. Nó cố ý ngoan ngoãn rồi lừa tao đi du lịch để chúng nó đám cứoi. Vì muốn tao tin tưởng đến cả chuyện mẹ nó uống thuốc ngủ phải nhập viện mà nó cũng nghĩ ra được. Tiên sư chúng nó chứ. Phen này bà gϊếŧ chúng mày.
Còn nữa...