Chương 4

Bạn tôi tên Hoà, đã kết hôn nhưng ko hề có đám cưới và giấu diếm cả hai bên nội ngoại. Nó và chồng chỉ đăng kí kết hôn rồi chồng nó đi nước ngoài. Nó ở nhà có bầu rồi một mình sinh con. Bố mẹ nó giận nên từ mặt con lẫn cháu ngoại. Nó sinh mổ bị nhiễm trùng, bị băng huyết. Đã vậy con nó khóc dạ đề đủ 3 tháng 10 ngày. Ngày con nó ngưng khóc cũng là ngày nó đưa con nhập viện vì thằng bé l*иg ruột phải làm phẫu thuật. Bao khó khăn, vất vả mình nó gồng lên chống chọi. Nó đảm nhiệm vai trò của cả bố lẫn mẹ và chờ từng ngày chồng nó về đoàn tụ cùng hai mẹ con. Ngày ấy còn có vài tháng thì nó lại phát hiện ra sự thật về người chồng mà nó yêu thương tin tưởng bao năm qua. Sau khi phát hiện ra chuyện bất thường nó suy sụp. Tôi điện thoại nó ko nghe máy, nhắn tin thì nó trả lời rằng: "muốn gϊếŧ người". Nó nhắn vẻn vẹn cho tôi ba từ ấy rồi offline.

Đêm ấy rất dài, tôi không tài nào chợp mắt. Tôi nhắn tin cho nó liên tục nhưng nó không đọc. Điện thoại nó đã tắt máy từ lâu. Tôi lên facebook mò vào trang cá nhân của anh Hiệu tìm hiểu nhưng chẳng có lấy một dòng stt hay bất cứ dấu hiệu gì khiến con Hoà phát điên như thế.

Ngày hôm sau và liên tiếp mấy ngày sau tôi mới thấy con Hoà điện thoại. Nó nói chuyện với tôi suốt 2 tiếng đồng hồ. Giọng nó ấm ức, lúc lại nghẹn ngào. Tôi còn nhớ nó nói: đời tao đúng là nhục hơn một con chó. Nếu là chó có khi còn có chủ thương, tao đây đến cả người thương còn không có.

Tôi cố gặng hỏi. Nó cứ quanh co một hồi rồi thốt lên: anh Hiệu sắp lấy vợ!

Trong đầu tôi bắt đầu nảy số một cách chậm chạp. Tôi không hiểu nó đang nói cái gì. Tôi hỏi lại: mày đã là vợ hợp pháp của anh ấy. Chúng mày cưới cũng chỉ là hình thức thôi, ko muốn cứoi thì thôi chứ cần gì xúc động.

Nó oà lên khóc: nhưng mà anh ấy cưới người khác. Mày có hiểu không? Anh ấy cưới người khác!

Nó nhắc đi nhắc lại cái câu" anh ấy cưới người khác" làm tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Tôi sửng sốt. Tôi bàng hoàng. Tôi gắt: điên à? Cưới ai? Tụi mày đã đăng kí kết hôn rồi mà.

Nó khóc: để làm gì? Cũng chỉ là một tờ giấy thôi. Nó có nghĩa lý gì vào lúc này?

Nó liên tục trách móc bản thân ngu dốt để rơi vào tình trạng như hiện tại. Tôi phải gặng hỏi mãi nó mới kể lại tường tận sự việc.

Thì ra Hiệu sang nước ngoài làm ăn và chơi thân với chú của Diệu(cô vợ sau của hắn). Thời gian đầu bọn họ chỉ là quan hệ đồng hương. Lâu dần đồng hương chuyển sang đồng lòng và đồng giường. Hoà phát hiện ra chuyện lạ của Chồng chính bởi anh ta hay vào like hình của Diệu. Facebook Ánh Diệu không để hình cô ta nên Hoà không biết mặt. Lúc Diệu đăng stt lên facebook có hình ảnh đôi tay đan vào nhau thì Hoà nhận ra chắc chắn bàn tay kia của Hiệu. Thậm chí chiếc nhẫn đeo tay kia là hai người từng đi chọn mua cùng nhau. Dòng stt của Diệu như nhát dao xé toạc con tim của Hoà hiển hiện trên màn hình máy tính: yêu bao lâu không quan trọng, quan trọng là bao lâu nữa vợ chồng mình được gặp con cún trong bụng em.

Con Hoà đọc xong mà mắt cay xè. Nó không tin tưởng vào dòng stt ấy nên lật lại tất cả hình ảnh của Diệu đăng trên facebook. Nhiều cái stt mập mờ khoe người yêu nhưng chỉ chụp sau lưng, chỉ chụp mái tóc, chụp bàn chân, chụp bàn tay...tất thảy những cái đó con Hoà nhìn một lần có thể nhận ra đó là ai.

Con Hoà sốc! Nó cố gắng bình tĩnh điện thoại cho Hiệu nhưng anh ta vẫn ngọt ngào với nó. Nó lại cố lừa dối bản thân rằng có khi nó bị nhầm và người trong hình kia chỉ vô tình giống anh Hiệu của nó mà thôi.

Nó cứ tự lừa bản thân mình như thế cho đến khi tận tai nó nghe chuyện mẹ của anh Hiệu nói chuyện với mấy bà bạn: sắp tới thằng Hiệu nhà tôi về nước. Phen này các bà đươc ăn cỗ rồi. Nhà tôi phúc lớn nên con trai lấy vợ có trâu được cả nghé.

Con Hoà sốc toàn tập. Nó đứng ngây như phỗng, đến xe đổ nó cũng chẳng buồn nâng dậy. Nó thẫn thờ như đứa vô hồn. Mẹ anh Hiệu thấy vậy bĩu môi: gớm, con gái con đứa giờ lắm thể loại vô dạng quá! Giờ cứ nứt mắt ra là ễnh bụng rồi tự đẻ tự nuôi. Lớp trẻ giờ hỏng hết đến nơi rồi. Thời nay dễ dãi chứ các cụ ngày xưa có mà gọt đầu bôi vôi.

Có người thì thầm: hình như con bé này xưa hay đi với thằng Hiệu lắm đấy.

Bà ấy lớn tiếng nói cho con Hoà nghe: loại đũa mốc đòi chòi mâm son, con nhà tôi chẳng cành vàng cũng là khối kim cương quý giá, mắt nó còn tinh lắm chứ có mù đâu mà vớ cái loại đánh đĩ bốn phương như ai kia.

Nó uất nghẹn nhưng không phản ứng lại. Một người nghe vậy bèn nói: gớm bà làm gì mà nói con người ta ghê thế? Nó chửa nó đẻ chứ bà đẻ đâu mà lo hộ nó. Với lại con bé này giỏi đáo để đấy. Nghe đâu bố nó không nhận, một mình nó vừa chăm con vừa buôn bán mà có cái shop quần áo lớn lắm ở trung tâm kìa bà.

Bà ấy ngúng nguẩy: vâng, giỏi! Mà cái ngữ không chồng mà chửa ấy hay ho gì? Khéo khi lại cặp kè với thằng cha nào giàu có rồi nó chu cấp cho. Cần thận kẻo có ngày bị đánh ghen tan xác ra thì đẹp mặt.

Từng câu nói, từng câu đay nghiến và xúc phạm của người mẹ chồng chưa bao giờ được gọi tên ấy khiến nó muốn điên. Nó đã từng muốn gào vào mặt bà ấy rằng: tôi không đánh đĩ, tôi không phải loại chưa chồng mà chửa, con trai bà là khối kim cương nhưng lại là thứ ba xu, bẩn thỉu...vv...

Nó muốn tuôn ra nhiều câu chợ búa nhưng nghĩ tới con trai nên nó nín. Nó nhất định phải nhịn vì nó không muốn một ngày con trai nó sẽ bị ép giữa mẹ và nhà nội.

Tôi nghe nó kể mà cũng khóc theo nó. Tôi ức một thì nỗi ấm ức nó chịu còn lớn gấp trăm, gấp ngàn lần tôi. Tôi hỏi: vậy giờ mày tính thế nào?

Nó đáp: còn sao nữa, tao chờ ông Hiệu về nói cho rõ đầu cua tai heo.

- Nhưng giờ con bé kia cũng đang có bầu thì mày tính sao?

- Bầu thì đẻ, con đứa nào đứa ấy nuôi. Mày nên nhớ tao là vợ trên pháp luật của anh ấy. Một khi tao không cho phép thì con đấy đừng hòng thế chỗ của tao.

- Nhưng anh Hiệu mày tính sao?

- Về rồi tính tiếp. Tao mới gọi nhưng anh ta nói chờ anh ta về sẽ giải thích cho tao rõ ràng.

Nó chờ! Hai tháng ấy nó chờ dài hơn cả ba năm trời anh Hiệu xa nhà. Tôi biết nó rất yêu anh ấy và vẫn muốn gắn kết tình cảm kia. Nó từng nói do anh ta bị gài nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế. Tôi không phải người trong cuộc nên nghe nó nói vậy tôi chẳng biết nên khuyên nó ra sao. Nó đang bị tình cảm làm cho mờ mắt bởi lẽ nếu đúng như lời anh ta giải thích là chuyện ngoài ý muốn thì tại sao bên gia đình anh ta lại vui mừng và nhanh chóng tiến hành đám cưới cho anh ta và Diệu.

Hai người đó còn chưa về nước thì đám hỏi của họ đã diễn ra. Mọi chuyện con Hoà đều biết hết. Nó vẫn âm thầm chịu đựng. Nó vẫn tin chuyện anh Hiệu yêu hai mẹ con nó như thuở ban đầu. Nó vẫn chờ anh ta về rồi một nhà ba người cùng xây tổ ấm.

Hai bên gia đình anh Hiệu và Diệu tổ chức lễ ăn hỏi rình rang nhất cái khu phố ấy. Lúc đó con Hoà mới bất ngờ bởi Diệu cũng cùng quê với họ. Hai nhà cách nhau chưa tới 5km. Thậm chí nó còn chụp lại hình đám hỏi ấy gửi vào cho tôi xem. Quả đúng là đám hỏi của con nhà giàu có, nó sang trọng, lịch sự và hoành tráng vô cùng.

Tất cả nhà gái trang trí bằng hoa lan, thứ hoa xa xỉ mà chỉ nhà giàu mới dùng tới. Rạp nhà họ còn bắc tới 3 ngày, lấn ra nửa đường khiến xe cộ bị tắc nghẽn khi đi qua đó. Dường như hai họ đang cố ý muốn khoe cho bàn dân thiên hạ biết con cái họ sắp thành vợ chồng.

Nhà trai còn đi khoe khắp nơi cưới được cô vợ ngoan hiền, nết na cho con trai. Họ ca ngợi Diệu hết lời, tung hô cô dâu lên tận mây xanh. Hoà chỉ lặng lẽ nhìn cái đám hỏi một cách vô lý ấy rồi ấm ức bỏ đi. Đã có lúc không kìm chế được bản thân nó từng muốn dắt con trai cầm theo tờ giấy đăng kí kết hôn đến đám hỏi đập vào mặt các ông bà nhà trai và tuyên bố: tôi mới là vợ hợp pháp của con ông bà, con trai tôi đây chính là cháu nội của ông bà...

Nó nghĩ vậy nhưng vẫn nhịn. Nó muốn anh Hiệu về nhà giải quyết chuyện hiểu lầm và nói chuyện dứt khoát với gia đình bởi lẽ anh ta vẫn khuyên Hoà phải bình tĩnh và chuyện của anh ta vốn là do cha mẹ sắp đặt. Anh ta hứa nhất định sẽ cho Hoà một câu trả lời thích đáng và buộc gia đình phải công nhận hai mẹ con Hoà.

Con Hoà nó tin tuyệt đối vào lời nói của anh ta. Tôi cũng muốn tin tuyệt đối vào lời nói ấy. Tôi tuy không sống cùng con Hoà nhưng suốt mấy năm qua nó khổ thế nào, cứng cỏi thế nào chống chọi với cuộc sống tôi đâu phải không biết. Tôi hiểu và thương nó nhiều hơn. Thương nó tôi lại hận anh Hiệu. Tôi ghét! Tôi căm thù! Kể như nếu nó nghe lời tôi thì chắc tôi khuyên nó đánh cho kẻ bạc tình ấy một trận thừa sống thiếu chết rồi dắt anh ta về nhà giao lại trả bố mẹ anh ta rồi hai mẹ con nó ngẩng cao đầu bước đi. Nó vốn trước nay vẫn luôn ngẩng cao đầu như thế!

Hai tháng ì ạch trôi qua, cuối cùng cũng tới ngày anh ta về nước. Con Hoà muốn cùng con trai ra sân bay đón nhưng anh ta lấy lý do chuyến bay trễ, về đêm sợ mẹ con nó vất vả nên khuyên nó ở nhà với con.

Cái lý do củ chuối vậy mà con Hoà nó tin là thật. Nó đâu biết rằng anh ta tránh gặp nó bởi vì sợ nó sẽ xông vào đánh cho Diệu một trận vì dám quyến rũ chồng nó. Tính nó chợ búa và ngang ngạnh ai mà không hiểu. Anh ta sợ cũng có cái lý của anh ta . Quan trọng hơn là con Diệu kia lúc bấy giờ không hề biết người đàn ông nó sắp cưới kia đã từng đăng kí kết hôn với một người phụ nữ khác và thậm chí bọn họ từng có với nhau một đứa con trai.

Ngày hôm sau con Hoà nhận ra sự thật nó như điên khùng nhưng vì yêu vẫn cố bịa ra cái lý do hợp lý để thay chồng nó tự an ủi chính bản thân mình. Anh Hiệu kia tới gặp nó và cố ý tránh nhắc tới chuyện cái thai của Diệu. Hoà hỏi thẳng: vậy giờ anh tính chuyện ra sao? Hai nhà đã ăn hỏi rồi, họ chờ anh về làm đám cưới.

Anh Hiệu chỉ ậm ờ cho qua rồi bàn với nó thư thư cho anh ta vài bữa rồi anh ta nói chuyện với gia đình. Con Hoà nhất quyết bắt anh ta về nhà gặp bố mẹ thưa chuyện lại từ đầu và nhanh chóng chấm dứt với Diệu. Hoà từng đe nếu anh ta không làm thì nó sẽ tự mình làm. Một khi nó mà ra tay thì chắc chắn nó làm cho mọi chuyện rối tung măng miến rồi muốn ra sao thì ra.

Anh Hiệu hoà hoãn với nó rằng trong một tuần sẽ giải quyết chuyện đó cho dứt khoát. Anh ta cũng mong Hoà tha lỗi cho chuyện không đáng có của anh ta và Diệu. Hoà đáp: em không quan tâm tới cô ta, em chỉ cần anh biết ai mới là vợ con của anh. Cái gì nên làm anh hãy cân nhắc cho kĩ và giải quyết dứt điểm.

Một tuần lễ trôi qua, dường như Hiệu vẫn chưa thưa chuyện với gia đình. Anh ta tới gặp Hoà, ở nhà cả buổi với hai mẹ con nhưng tối lại về nhà ngủ. Điều này khiến Hoà cảm thấy bất an. Trước đây dù bố mẹ gọi về thì anh ta luôn có lí do ở lại cùng Hoà, nay dù không bị gọi thì anh ta vẫn lấy lí do quay về nhà. Tất cả lý do anh ta đưa ra chỉ là muốn nghe lời bố mẹ rồi từ từ lựa thời cơ thưa chuyện và đón hai mẹ con Hoà về nhà.

Con Hoà vì tin lại bị anh ta lừa thêm một lần nữa.

Chuyện anh ta và Hoà có mối quan hệ bất bình thường lại bị Diệu nghe ngóng được. Cô ta phát hiện ra sự thật đã điên cuồng kéo người tới đánh ghen. Sự việc khi ấy ầm ĩ cả khu phố.

Đó là buối sáng, Hoà vừa từ trường học của con trai về tới cửa hàng thì gặp một đoàn 7 người hùng hổ chặn ở cửa. Một người phụ nữ hơi cứng tuổi nhảy bổ vào đầu xe của Hoà hét lớn: tiên sư con khốn nạn, mày dám ve vãn chồng người khác mà không biết nhục à?

Con Hoà giật mình sửng sốt vì chưa kịp định hình chuyện gì thì bị tạt nguyên một can nước mắm lên người. Nguyên một thân hình nó ướt sũng, đôi mắt nó đỏ ngầu tức giận: mấy người bị điên à? Tại sao tạt nước mắm lên người tôi?

- Đéo nói nhiều! Đánh chết con mẹ cái thứ nứиɠ lol này đi mọi người.

Mấy người bắt đầu xúm vào kẻ lôi áo, người kéo tóc. Con Hoà không kịp phản ứng gì thì bị mấy người đó kéo ngã bổ nhào ra đường.

Hai người đứng hai bên hô lớn: ối bà con mau ra mà xem cái thứ hồ li cướp chồng người khác. Bà con mau tới đây xem loại đĩ chuyên cướp chồng người ta.

Hàng xóm xung quanh thấy vậy nhào ra giải vây cho Hoà. Cái khu này ai mà không biết tính con Hoà ra sao.

Con Hoà luôn mồm chửi bới bọn họ đánh ghen nhầm người.

Lúc mấy người kia bị kéo ra ngoài con Hoà đe sẽ kiện bọn họ tội đánh người và bôi nhọ danh dự. Người phụ nữ trung tuổi kia chỉ tay vào mặt nó mà hét lên: loại gái đĩ già mồm, mày dụ dỗ chồng chưa cứoi của cháu tao. Tao nói có sách mách có chứng.

Phía bên kia bọn người đó lại điên cuồng chửi bới. Cô gái trẻ gương mặt thanh tú đứng bên ấy nước mắt tèm nhem cất tiếng nói đầy ấm ức: chị còn cãi nữa đi, tại sao chị dụ dỗ chồng tôi? Ngày hôm qua chị đi với chồng tôi cả ngày.

Con Hoà nắm chặt nắm đấm, tay nó siết chặt tới mức gân xanh nổi cả lên.

Nó nghiến hai hàm răng lại với nhau rồi khó khăn lắm mới bật thành tiếng: Chồng mày là thằng nào? Mày lôi cổ nó ra đây đối chứng cho tao.

Người đàn bà trung niên bấy giờ ném mấy cái ảnh ra trước mặt con Hoà. Tấm hình một nhà ba người gồm hai mẹ con nó và anh Hiệu rơi xuống đất. Nó nhìn theo khoé mắt cay xè. Cổ họng nó nghẹn đắng lại. Nó bật cười: mày chính là Diệu?