Chương 6

Lúc phát hiện ra chuyện Hiệu lừa vợ đi du lịch để về làm đám cưới với Diệu con Hoà như phát điên. Nó không bao giờ nghĩ tới việc Hiệu lại đối xử với nó như thế. hắn muốn tổ chức đám cưới mà không bị con Hoà đến phá thì chỉ có cách lừa đưa nó đi xa. Điều đáng nói nhất là để lấy lòng tin của Hoà thì mấy tháng trời hắn đóng vai một người chồng mẫu mực, yêu thương vợ con.

Tôi hỏi con Hoà: mày bình tĩnh đi, chuyện giờ không vớt vát được nữa rồi. Loại khốn nạn ấy mày bỏ quách đi cho xong. Hai mẹ con dựa nhau mà sống.

- Bố con điên này, mày không hiến kế cho tao mà khuyên tao bỏ chồng á? Tao đâu có điên mà bỏ để toại nguyện cho lũ chúng nó.

- Vậy mày muốn gì? Nó đã lừa dối mày như thế mà mày chấp nhận hay sao? Trước giờ mày luôn nói nếu một ngày Hiệu phản bội, mày sẽ xử đẹp anh ta rồi ngẩng cao đầu mà đưa con đi xa hay sao?

- Đó là khi tao chưa sinh con, giờ khác rồi, tao phải nghĩ cho con tao.

Con Hoà cố chấp. Tôi đã khuyên nó buông bỏ nhưng nó không chịu. Nó cứ cố đấm ăn xôi thì sau này sẽ tổn thương càng nhiều.

Trước đây nó là người nóng tính, tính ngang ngược và chợ búa. Tuy nhiên sau khi lấy chồng, nhất là khi sinh con xong nó đã thay đổi hoàn toàn. Nó hiền hơn, ít nói bậy hơn, chịu khó học hỏi để trở thành một người mẹ tốt, một người vợ hiền thảo. Đáng tiếc, bốn năm hi sinh của nó lại được đáp lại bằng sự lừa lọc và phản bội.

Nó điện thoại cho con Linh nhờ phô tô ảnh của hai người đó kèm giấy chứng nhận kết hôn của nó rồi rải như truyền đơn khắp nơi. Cũng vì nó làm lớn nên gia đình chồng nó phải thuê người đi theo dọn dẹp. Bà mẹ chồng nó còn thuê người tới đe sẽ kiện nó tội làm nhục người khác. Nó hiên ngang đứng đáp trả: tôi thách đứa nào dám kiện. Kiện đi rồi chúng ta ra toà cả thể. Tôi phải cho cả nước biết bộ mặt ghê tởm của con Diệu xem nó dám vác mặt ra đường hay không?

Thực ra con Hoà chẳng ngán gì bọn họ. Nó còn muốn họ làm lớn chuyện lên vì càng làm lớn thì bên phía gia đình Diệu và Hiệu càng bất lợi. Gia đình Diệu vốn giàu có, đáng tiếc họ giàu tiền nhưng lại sống bẩn.

Ngày ấy con Hoà đã muốn đưa đơn kiện con Diệu ra toà nhưng luật pháp bấy giờ theo con Hoà là không có tính răn đe cao. Cùng lắm con Diệu chỉ bị gọi lên nhắc nhở và xử phạt hành chính vài trăm ngàn. Với khả năng của gia đình con Diệu sẽ ỉm vụ này chìm xuồng ngay lập tức. Con Hoà suy đi tính lại nó không kiện mà dùng bản đăng kí kết hôn kia giày vò Diệu và gia đình chồng sống không yên. Nó quyết không cho Diệu một danh phận mà ép cho cả Diệu và nhà chồng bị người đời coi thường, khinh bỉ.

Hiệu về xin lỗi nó. Anh ta nói tất cả mọi chuyện là do bố mẹ hai bên sắp xếp. Bản thân anh ta cũng bị lừa.

Hoà nghe xong cười khẩy: nếu anh biết bị lừa thì anh phải phản đối việc làm của họ. Đằng này anh lại tát nước theo mưa, đồng ý làm chú rể trong cái đám cưới sai trái ấy. Anh còn có lý về giải thích bị lừa sao?

Cái lý mà Hiệu đưa ra không hề thuyết phục chút nào. Đúng như con Hoà nói, nếu anh ta biết gia đình gài, là người khác sẽ nhảy ngược lên phản đối tới cùng thì Hiệu làm ngược lại, Anh ta đồng ý. nhìn ảnh cưới của họ thậm chí tôi còn thấy nét mặt rạng ngời, chẳng có chút gì gọi là bị ép buộc. Anh ta lấy lí do mẹ anh ta đòi tự tử nếu anh ta không cưới Diệu. Tôi thấy đúng là lí do nực cười nhất. Tôi khuyên con Hoà cứng rắn lên, nó lại lặng im. Bản thân tôi bấy giờ không hiểu nó đang nghĩ gì. Tôi chỉ biết nó vẫn si mê và bất chấp không buông tay và đi tới cùng đòi quyền lợi của người vợ hợp pháp.

Diệu được đón về nhà Hiệu làm dâu, được gia đình chồng cung phụng như một bà hoàng. Đáng tiếc cái Diệu muốn chính là vợ hợp pháp chứ không phải người vợ hờ như hiện tại. Cô ta bàn với bố mẹ tới nhà Hoà thoả thuận li hôn. Thậm chí họ còn nói sẽ cho mẹ con Hoà một số tiền, chỉ cần Hoà đồng ý.

Con Hoà nghe chuyện xong bật cười: mấy người để dành tiền ấy mà chăm đứa con hoang trong bụng cô ta. Tôi không bao giờ chấp nhận li hôn.

Diệu tức giận lớn tiếng: anh Hiệu đã hết tình cảm với cô. Tại sao cô không buông tha cho anh ấy? Tại sao cô bám lấy anh ấy? Chẳng phải cô cũng vì tiền mà tiếp cận anh ấy hay sao? Cô muốn tiền thì tôi cho cô tiền.

Hoà cười khẩy: tiền đúng là rất cần nhưng tôi đủ tay đủ chân, tôi thừa sức kiếm ra tiền. cái tôi cần là bố của con tôi. Cô là cái quái gì mà đòi ra điều kiện với tôi? Nếu anh ta đồng ý li hôn tôi thì có cần các người bỏ tiền ra ép tôi li hôn không? Cô mau tỉnh táo lại rồi cuốn gói về nhà mình sớm cho đỡ nhục.

Diệu giận dữ nhưng lại không dám làm gì động tới Hoà. Có lẽ do Hiệu đã tác động với cô ta nên cô ta giữ khoảng cách và không gây ra những chuyện quá đáng nên mới muốn dùng tiền để thực hiện một giao dịch hôn nhân.

Giao dịch thất bại, Diệu còn bị Hoà cho một bài giáo huấn đạo đức. Cô ta vác cái bụng khệ nệ tức tới đỏ bừng cả mặt mũi. Bố mẹ Diệu cũng không ngoại lệ, tất thảy đều thua cái miệng giảo hoạt của Hoà. Bố con Diệu còn chỉ mặt Hoà mà tuyên bố: tao đã hạ mình tới bàn điều kiện với mày nhưng mày cố tình không hợp tác thì sau này mày sẽ chịu thiệt. Mày sớm muộn gì cũng phải cút khỏi nơi này.

Con Hoà bĩu môi: ông tưởng tôi sợ ông sao? Ông lắm tiền mà tưởng muốn làm gì thì làm sao? Nếu giàu thế sao không dùng tiền mua lấy chục thằng đàn ông chưa vợ cho con gái dùng? Cần gì phải ủng hộ cành vàng lá ngọc nhà mình đi cướp chồng tôi? Hay là cái bản tính cướp giật, thích dùng đồ của người khác nó ngấm vào máu của các người? Nó là bệnh di truyền hay là truyền thống của gia đình lắm tiền nhiều của như nhà ông?

Bố con Diệu không kìm chế được toan lao vào đánh Hoà. Con Hoà không những không sợ mà còn trừng mắt lên thách thức: muốn đi tù thì ông đánh đi, mà tốt nhất đánh chết tôi luôn đi thì con các người sẽ có chồng hợp pháp. Lần trước các người đánh tôi chưa kịp kiện thì giờ tôi gộp lại kiện một thể. Con Diệu đừng hòng ngóc đầu lên ở vùng này nếu còn tôi.

Mẹ con Diệu gàn bố nó lại. Cả lũ kéo nhau hậm hực về. Con Linh lo lắng bọn họ sẽ gây bất lợi cho Hoà nên bàn bạc: chị phải cẩn thận với bọn họ, em nghe nói nhà nó quen cả xã hội đen.

- Mày lo cái gì? Tao thách nó làm gì đấy!

- Nhưng lỡ như chị đi đường chúng nó dàn cảnh thì sao? Sau cùng chị lại là người thiệt thòi.

Con Hoà nhìn lên camera trên góc nhà cười đáp: khỏi lo, giờ copy cái đoạn bọn họ làm loạn ở đây lại cho chị. Chị muốn gửi quà cho chồng chị. Lâu lắm anh ta rảnh rỗi không có việc gì làm rồi.

Con Hoà quả nhiên gửi cho Hiệu cái video ấy kèm lời nhắn: con bồ của anh nó kéo cả nhà tới đòi đánh vợ anh. Anh giải quyết đi nếu muốn gặp lại con trai.

Hiệu vội vã điện thoại lại cho Hoà. Con Hoà không thèm nghe máy. Nó nhắn tiếp: xem ra anh có giá quá, nó còn mang tiền đến cho vợ anh với điều kiện li hôn với anh. Anh xem chúng ta có nên moi ít tiền của họ lấy vốn làm ăn hay không?

Con Hoà nói ra câu ấy là bóng gió chuyện bố mẹ Hiệu muốn dựa vốn nhà thông gia mà mở làm ăn. Tuy nhiên do Hiệu và Diệu không kết hôn nên họ sợ tài sản không an toàn nên để con gái họ đứng tên tài sản và góp phần vào công ty. Đầu của họ có sỏi cả nên đâu có ngu gì bị vài lời của bà mẹ chồng dỗ ngon dỗ ngọt.

Diệu về nhà làm mình làm mẩy phàn nàn chuyện Hiệu qua lại với Hoà khong chịu quan tâm tới cô ta. Bà mẹ chồng bênh con dâu nên đích thân tới gặp Hoà. Bà ta vừa tới cửa đã chửi ầm ĩ rằng con đĩ nọ, đĩ kia.

Hoà không hề nổi giận. Nó vẫn bình tĩnh đáp lại: con có là đĩ cũng là đánh đĩ với chồng con. Cái câu đĩ ấy mẹ phải dùng với con Diệu mới chuẩn. Chỉ có loại người không có liêm sỉ, biết người ta có vợ con rồi còn nhảy vào muốn cướp mới xứng đáng với từ đĩ.

Bà ta điên tiết chỉ tay vào mặt Hoà: mày...mày đúng là loại đàn bà khốn nạn. Thiên hạ thiếu gì đàn ông sao mày không chọn lại đâm đầu vào con trai tao?

- nếu một mình con có ép anh ấy kết hôn được không mẹ?

- Câm mồm! Tao không phải mẹ của mày. Tao chỉ có một đứa con dâu là con Diệu.

- Ồ vâng, nhưng anh Hiệu lại chỉ có một người vợ là con thôi. Có vẻ như đăng kí kết hôn con photo còn ít quá. Vậy mẹ chờ con phô tô thêm vài trăm bản nữa dán dọc đường để mẹ đi tới đâu cũng thấy, cũng gặp. Một ngày mẹ chưa nhớ thì một tháng, một năm. Con không ngại photo đâu.

- Con khốn. Mày đừng bày trò nữa. Ngoài cái giấy đăng kí kết hôn ra thì mày còn trò gì mới không?

Hoà gật đầu: có chứ! Vậy mai con sẽ mang đoạn ghi âm chuyện con Diệu mang tiền tới đây ép con nhường chồng cho nó phát tán lên mạng cho mọi người biết. Dạo này thứ con giáp 13 được mọi người tìm hiểu nhiều lắm. Có khi con Diệu sẽ nổi tiếng chỉ trong vài tiếng thôi mẹ ạ!

- Mày...mày đừng có quá đáng! Tao sẽ không bỏ qua. Nhất định tao sẽ làm cho mày biến mất khỏi thằng Hiệu.

Bà ta nói rồi hậm hực bỏ đi. Ngày hôm sau con Hoà dậy sớm chuẩn bị đưa con đi học. Thằng bé nhăn mũi kêu: mẹ, thối quá!

Con Hoà chạy ra cửa xếp muốn mở nhưng không tài nào mở được cửa. Nó kêu hàng xóm sang giúp. Ai nấy nhìn cảnh tượng ấy đều lắc đầu ngao ngán. Hai cánh cửa xếp quán con Hoà bị buộc chặt. Có kẻ nào đó đã trộn phân với dầu rồi tạt lên kín cả cửa.

Hàng xóm giúp nó mở cửa. Lúc cánh cửa mở ra suýt chút nữa con Hoà đã nôn tại chỗ. Nó chạy vội vào nhà vệ sinh vục nước lên rồi nôn oẹ.

Thằng con nó mếu máo: sao ai đổ cứt vào nhà mình thế mẹ? Thối quá!

Hoà lấy điện thoại gọi cho Hiệu: anh mau về đây cho em. Cho anh 20 phút.

Hiệu bấy giờ đang ở công ty. Anh ta vì muốn làm hoà với Con Hoà nên không về nhà ở với Diệu. Con Hoà chưa tha lỗi cho chồng nên nó không cho Hiệu vào nhà. Anh ta bèn chạy tới công ty ở lại đó luôn.

Rất nhanh sau đó Hiệu tới chỗ Hoà. Anh ta sửng sốt vì chuyện xảy ra ở quán. Con Hoà chỉ tay vào cửa rồi nói: anh mau chóng giải quyết đi. Chuyện này em quyết không tha.

Hiệu xem chừng đoán được tác phẩm quý này do ai gây ra. Anh ta ấp úng chưa biết phải xử lý ra sao. Con Hoà nói tiếp: từ hôm nay anh về ngủ ở đây đi. Nhà không có đàn ông không biết chừng kẻ xấu còn nhũng nhiễu tiếp.

Thái độ của Hoà thay đổi khiến Hiệu cũng bất ngờ. Anh ta đứng ngây người ra chưa biết nói gì thì con Hoà giục: anh đưa con đi học, em ở nhà dọn dẹp.

Hiệu thấy vậy liền xắn tay lên đáp: em đưa con đi học đi, ở đây anh sẽ lo.

Hoà nó cũng nhanh chóng dắt xe đi luôn còn chuyện ở quán nó nhường cho Hiệu. Lúc nó về tới nhà thấy Hiệu mặc áo mưa kín mít đang hì hục cọ rửa nhưng cái Dầu trộn phân ấy mà tạt vào cửa kéo sắt có mà rửa đằng trời. Con Hoà bit mũi lại lẩm bẩm: anh gọi thợ đến thay cửa mới đi, cái cửa này rửa cả tháng cũng chẳng sạch được.

Hiệu bấy giờ mới nhớ ra bèn gọi người tới tháo cửa ra làm gấp chiếc cửa kéo mới rồi tối lắp lại như cũ. Công ty nhà anh ta vốn làm cả cửa kéo xếp nên việc Hiệu giao phó nhanh chóng được xử lý.

Con Diệu nghe tin ấy tức l*иg lộn gọi điện trách Hiệu sao lại mang đồ nhà tới đó lắp cho con Hoà. Anh ta không những không giải thích mà còn mắng Diệu sống không biết điều và yêu cầu không được phép tới làm phiền mẹ con Hoà nữa. Chắc hẳn bị Hiệu mắng cô ta tức lắm. Con Hoà đã vậy càng phải chọc cho cô ta tức điên lên mới hả dạ.

Kế hoạch trả thù của con Hoà từ đó mà bắt đầu.

Sau khi Hiệu chuyển về quán sống với hai mẹ con con Hoà, con Diệu tức l*иg lộn. Nó điện thoại ép Hiệu về nhà rồi lấy cớ đau bụng, động thai ra ép . Mỗi lần nghe tin con Diệu bị động thai Hiệu lập tức chạy về. Con Hoà biết chuyện nhưng lặng im không lên tiếng. Thậm chí nó còn cho phép chồng qua lại hai bên nhưng ngủ thì phải về nhà với nó. Nếu Hiệu dám không về nhà ngủ thì nó sẽ đưa con nó biến mất khỏi cuộc sống của anh ta. Lời đe doạ ấy vẫn là có hiệu lực cao nhất với Hiệu bởi anh ta rất quý con trai.

Tôi nghe nó kể chuyện nhưng lại không hiểu nổi trong đầu nó nghĩ cái gì. Tôi biết khi nó đã quyết thì tôi khuyên nó cũng chẳng nghe. Nó chỉ bảo rằng nó không bao giờ buông tha cho anh Hiệu, vì con nó là một phần, phần khác vì nó muốn trả thù con Diệu.

Lúc đầu tôi thấy con Diệu cũng đáng thương nhưng sau này khi con Diệu biết rõ mọi chuyện còn về hùa nhau lừa Hoà để đám cưới cho bằng được thì tôi ghét nó. Thậm chí khi nó mặt dày mang tiền đổi lấy chồng thì tôi nghĩ nhân cách nó giẻ rách. Tôi không ưa nó,muốn nó có cuộc sống không bình yên như ý nhưng tôi lại thương con Hoà hơn. Tôi không muốn con Hoà vì chuyện này mà phí hoài thời gian, công sức và thanh xuân để giữ một người chồng không xứng đáng như Hiệu.

Nhắc tới Hiệu tôi thấy cũng lạ, rõ ràng anh ta không muốn bỏ vợ nhưng lại không dứt khoát với Diệu. Anh ta đổ lỗi cho cha mẹ ép anh ta làm như vậy. Anh ta nói rằng anh ta thương đứa bé trong bụng Diệu chứ không hề có tình cảm với cô ta. Đáng lí ra nếu vậy anh ta càng phải sớm chặtđứt mối quan hệ sai trái ấy cho Diệu sớm câu trả lời dứt khoát và tìm đường đi mới. Tôi không thể hiểu nổi anh ta khi một mực giữ Hoà bên cạnh lại vẫn tham lam cưới thêm Diệu. Dù cho cô ta không có đăng kí kết hôn nhưng đám cưới rình rang tới thế thì ai nói họ không phải là vợ chồng?

Con Hoà luôn cay cú vì bị lừa, đã vậy bọn họ còn chọn đám cứoi của Diệu với Hiệu ngay sau sinh nhật của Hoà một ngày. Nó thề sẽ phải giành Hiệu về và cho Diệu sống cuộc sống vợ hờ mãi mãi không được công nhận để trả thù nỗi đau mà họ gây ra cho nó.

Con Diệu tới ngày sinh con, cả nhà chồng túc chực. Hiệu cũng đi mất mặt không về vì phải chăm Diệu ở viện. Con Hoà nằm ở nhà ngẫm lại mà thấy cay đắng. Mọi chuyện đã qua đi bốn năm trời nhưng chưa khi nào nó quên cái cảm giác ngày đi đẻ. Nó trải qua nỗi đau nhân ba khi vừa đau đẻ, đẻ không được lại đau mổ. Đã vậy mổ xong nó lại nhiễm trùng, băng huyết và tắc sữa. Tất thảy mọi chuyện như hiển hiện trước mắt nó. Dòng nước mắt tự nhiên bật khỏi khoé mi.

Nó đứng bật dậy kéo chiếc áo khoác rồi rời đi. Con Linh hỏi nó đi đâu thì nó đáp: tao tới viện thăm con của chồng.

Chuyện nó tới bệnh viện khiến con Linh thấy bất an. Tôi cũng không biết con Hoà làm cách nào biết được phòng sinh của con Diệu mà tới. Cả nhà chồng nó và nhà con Diệu thấy nó đến lập tức đuổi nó đi. Nó chẹp miệng: tôi tới thăm con trai của chồng tôi thôi, mấy người cần gì phải làm vậy. Chồng tôi nói nếu cô ta sinh xong sẽ đưa đứa bé cho tôi nuôi một thể.

Con Diệu gào lên: cút, con của tao, ai cho phép mày nói bậy.

Mẹ chồng con Hoà xông tới lôi nó ra ngoài. Nó đưa tay lên miệng suỵt nhẹ: đây là bệnh viện sản, con lại đang mang thai, mong mẹ nhẹ tay cho kẻo ảnh hưởng tới cháu nội.

Hiệu nghe con Hoà nhắc tới mang thai thì sửng sốt. Anh ta vội vã kéo Hoà về phía mình. Tất thảy mọi người nghe chuyện đều giật mình. Con Diệu thì sốc.

Tôi thấy con Hoà dùng chiêu này hơi ác, bởi lẽ con Diệu mới sinh xong đang trong giai đoạn nhạy cảm. Nó nghe tin con Hoà mang thai tiếp không bị bức cho nổi điên cũng phải ấm ức khó chịu không yên.

Con Hoà mỉm cười: à, tiện thể tuyên bố luôn, cô không giao con cho tôi nuôi cũng được nhưng cô không có giấy đăng kí kết hôn nên chắc đứa bé này chịu khó mang họ mẹ vậy.