Chương 3

Nó quay lại thản nhiên đáp: con không hiểu bố nói cái gì cả.

- Mày vừa bảo con Hà về nói chuyện với thằng Hiệu. Mày chối giỏi nhỉ? Xem ra tao nuôi mày phí công sức rồi. Mày mau khai ra thằng bố nó là thằng mất dạy nào để tao biết đường còn xử lý.

Nó bảo: đứa bé là con của một mình con mà thôi. Bố tin hay không thì tuỳ. Tính con trước giờ bố cũng biết rồi đấy. Con đã quyết cái gì thì ông trời cũng thua nên con mong bố đừng vì chuyện này mà băn khoăn nữa.

Bố nó tức giận vớ ngay cái ca nước đập xuống sàn nhà chan chát rồi hằm hằm bỏ đi. Nó nhìn theo bóng lưng của bố nó mà thở dài: tao chỉ mong sao mau chóng tới ngày sinh, mẹ khoẻ, con khoẻ là ok. Mọi chuyện để sau rồi tính.

Tôi về nhà nhưng lòng vẫn không khỏi lo lắng. Chính ra tôi thấy thương cho nó lắm! Tôi biết bản tính nó ngang ngạnh, khó bảo. Nó mà quyết cái gì thì bằng mọi giá nó sẽ làm cho bằng được. Nhìn nó tôi lại thấy chua xót, cùng phận phụ nữ với nhau nó lại chọn cho mình cái hạnh phúc chông chênh đến thế.

Sự việc qua đi, mãi cũng tới ngày nó sinh con. Bố nó từ cái hôm ở bệnh viện tuyên bố từ mặt nó nên chỉ có mẹ nó trốn bố nó tới chăm bẵm cho nó.

Con này nó lì lợm, đau đẻ nhưng vẫn cố gắng soạn cho xong hàng dặn dò con Linh chu đáo với bắt xe xách giỏ đi viện.

Nó sinh hôm trước thì hôm sau tôi mới vào viện thăm nó được. Nó vỡ ối sớm nhưng tử ©υиɠ không mở nên bác sỹ buộc phải chỉ định sinh mổ. Em bé bị ngạt và nghe bác sỹ nói bé nuốt phải ối xanh nên phải chuyển qua khoa nhi theo dõi. Lúc tôi đến thằng bé còn chưa được về với mẹ. Nó cơ địa nhiều sữa nên em bé không có ở đó bú sữa nên bị căng sữa tím tái cả mặt.

Nó thấy tôi khuôn mặt tươi rạng rỡ: tao sinh rồi, thằng bé tận 3,4kg đấy mày ạ.

Tôi đáp: mày ăn được không? Mổ thì mất sức lắm. Tao nghe chị Thuý kể chiến tích của mày ngày hôm qua rồi.

Nó cười: tưởng không đau mà đau không tưởng mày ạ! Tao cứ ngỡ lên bàn rặn vài phát là xong . Ai dè nó hành tao đau 9 tiếng đồng hồ. Đúng là đau thấy 9 ông mặt trời mà thằng bé vẫn không chịu ra. Sau cùng bác sỹ phải mổ đấy. Biết thế này tao đăng kí mổ sớm thì chỉ đau vết mổ chứ không đau đẻ, cũng đỡ mất sức.

Tôi tiến lại mép giường tính ngồi xuống thì nó xuýt xoa: ôi chao ôi! Đau chết tao rồi.

Tôi hốt hoảng: mày sao thế? Tao chưa động vào người mày đâu đấy.

Nó nhăn nhó: thằng chó con của tao chưa được về bú. Tao bị căng sữa đây này. Đau lắm! Đà này chắc đêm nay sốt sữa như chơi.

Ngày ấy tôi không hiểu cái gì được gọi là căng sữa sinh lý, cái gì được gọi là tắc sữa với sốt sữa. Tôi nhắn nhó: tao tưởng là không bú sữa nó cứ ở đó chứ làm cái gì mà sốt?

Nó lừ mắt: mày chửa đẻ đi rồi biết. Đau chết bà tao rồi. Mày kiếm cho tao cái khăn lạnh tao ấp vυ" với. Đau quá!

Tôi chạy đi kiếm cái chậu con bê nước vào cạnh giường cho nó. Nó lấy hai cái khăn sữa ấp lên ngực nằm phơi ra giữa giường. Tôi nhìn nó mà ngại đỏ cả mặt. Nó đáp: đau thấy cụ cố luôn chứ xấu hổ cái gì mà ngại. Mày xem ở cái phòng này ai chả thế?

Nó có nói thì tôi mới để ý xung quanh phòng. Đúng là bà đẻ nào cũng ngồi kẻ dạng chân, người vạch áo. Phía giường đối diện anh chồng còn quỳ dưới đất ngấu nghiến ngậm ti vợ mà mυ"ŧ. Tôi hơi rùng mình trước cảnh hiện thực của phòng sinh.

Chị Thuý thấy vậy bèn cười: con gái chưa chồng thì giữ khư khư chứ có con ra rồi thì phơi hết thôi em ạ!

Chị ấy kiếm ở đâu cái bàn tay con rái cá giơ ra trước mặt tôi: Em gái chưa chồng làm phép giúp con Hoà đi.

Tôi ngơ ngác: làm phép cái gì vậy chị? Mà cái này là cái gì?

Chị ấy cười: bàn tay rái cá đó em. Cái này chữa tắc sữa. Em dùng nó cào lên vυ" con Hoà cho nó thông tia sữa tắc. Chị phải vất vả đi mượn cả buổi sáng nay mới được đấy.

Tôi rụt rè: em không biết làm, chị biết thì giúp cái Hoà đi ạ.

Chị ấy tiến lại chỗ con Hoà nằm nhẹ nhàng tháo miếng khăn sữa ra rồi dùng bàn tay rái cá vuốt nhè nhẹ lên ngực nó. Mỗi cái chạm tay vào ngực khiến con Hoà đau đớn bậm môi chặt lại. Chị Thuý nói: đau đẻ 1 thì tắc sữa đau 2, cái đau này nó kinh khủng lắm. Phải ai bị mới thấu em ạ!

Chị ấy tăng dần tốc độ bàn tay khiến con Hoà tái cả mặt. Mồ hôi rịn trên khuôn mặt tái xanh do mất máu lúc sinh hôm trước. Nó nhăn nhó: em sắp không chịu nổi chị Thuý ơi. Đau quá! Có cái thuốc gì uống không chứ thế này em chết mất.

Chị Thuý chẹp miệng: ráng đi em. Em phải cố mà giữ sữa cho con bú. Con mà bú mẹ thì nhàn cả hai mẹ con chứ nuôi bộ khổ lắm.

Nó đau lắm! Tôi thấy nước mắt nó trào ra. Tôi khẳng định nó rất đau mới khóc như thế. Từ trước đến nay tôi biết đến nó như một kẻ không tự nhiên rơi nước mắt. Nó bị ngã xe tới rách thịt tuôn máu nó còn cười nham nhở với tôi. Thế nhưng vì tắc sữa nó lại khóc thì chứng tỏ cơn đau kia là rất rất rất đau.

Tôi ở lại với nó tới 9h tối thì ra về. Nó khẽ dặn tôi: mày vào thông báo cho anh Hiệu mừng hộ tao với. Mày đừng bảo tao tắc sữa hay gì cả nhé, nhắn với anh ấy là tao khoẻ, ăn được, ngủ được là ok.

Tôi đáp: tao bảo là mày đau đẻ 9 tiếng rồi lại đau mổ. Giờ lại bị tắc sữa phát sốt. Tao phải kể cho anh ấy biết nỗi khổ của mày.

Nó quát: con hâm này, mày đừng có mà láo toét nhá! Mày dám láo nháo bà đây cạch mặt không thèm chơi với mày nữa.

Tôi vốn trêu nó cho vui chứ thực tình tôi biết nó làm vậy vì muốn anh Hiệu của nó không lo lắng. Tôi chào nó rồi hẹn hôm sau sẽ quay lại chơi với hai mẹ con nó cho vui.

Ngày hôm sau tan làm tôi chạy thẳng tới viện. Chiếc giường nó nằm đã có người khác thay thế. Tôi ngơ ngác hỏi chị cùng phòng: các chị ơi, bạn em đâu rồi ạ?

Một chị nằm giường bên cạnh đáp: con Hoà hả em? Nó bị chuyển đi rồi.

Tôi sửng sốt: có chuyện gì vậy chị? Bạn em bị chuyển đi đâu ạ? Tối qua em vẫn ở đây, nó hoàn toàn bình thường mà chị?

- Con bé bị nhiễm trùng vết mổ, nửa đêm qua nó sốt cao rồi kèm băng huyết nên bác sỹ đưa nó đi. Sáng nay có người khác nằm thế giường này rồi. Em thử liên hệ với người nhà xem sao.

Tôi sợ hãi lấy điện thoại gọi vào số của nó nhưng không liên lạc được. Tôi chạy tới hỏi cô ý tá thì họ nói đang bận và yêu cầu tôi tự liên hệ với người nhà bệnh nhân.

Tôi lang thang mấy dãy nhà nhìn ngó rồi bất lực quay trở về. Vừa ra tới cổng tôi gặp trúng mẹ cái Hoà đang đi tới. Tôi chạy tới hỏi vồ vập: cô ơi! Cái Hoà chuyển đi đâu rồi cô? Tình hình nó sao rồi ạ? Cháu về phòng cũ mà nghe người ta nói nó bị chuyển đi đêm qua rồi.

Mẹ nó mệt mỏi đáp: con bé bị băng huyết cháu ạ, may mà máu ồ ạt chảy ra nên phát hiện kịp thời. Con bé lả đi thì bác sỹ đưa đi cấp cứu liền.

- Nhưng tối qua cháu ở đó nó vẫn bình thường mà? Cháu tưởng băng huyết bị ngay lúc sau sinh chứ?

- Bác sỹ nói do thời gian chuyển dạ của nó quá dài kèm theo bất thường bánh nhau nữa nên mới bị như vậy.

Bác ấy nói rồi dẫn tôi tới căn phòng khác. Tôi thấy mặt mũi nó xanh xao hơn hẳn. Có lẽ do hậu quả của việc băng huyết đêm qua. Nó thấy mặt tôi liền đáp: bà mày chưa chết đâu con. Sao mặt mày như đưa đám thế hả?

Mẹ nó trách: con gái con đứa ăn với chả nói. Con xem mình làm mẹ trẻ con rồi thì lựa lời mà nói chứ? Sau này cứ mở miệng là nói bậy thế dạy làm sao được con cái?

Nó chẹp miệng: mẹ không cần lo đâu. Con của con tự khắc con sẽ dạy được. Bản tính của con không phải nói đổi là đổi ngay được.

Tôi hỏi nó: mày còn đau không? Sữa hết tắc chưa?

Nó đáp: truyền kháng sinh từ sáng đến tối sữa nó cũng tịt con bà nó vào rồi còn đâu mà tắc? Bọn bác sỹ làm ăn như shit ấy. Có cái vết mổ mà cũng nhiễm trùng. Tao mà mất sữa thì tao rủa cho tới khi nào sữa về lại mới thôi.

Mẹ nó lắc đầu ngao ngán: nói mãi mà không chừa được cái tật nói năng bốc đồng. Tốt nhất là con tu cái miệng lại cho mẹ đi. Không có bác sỹ thì đêm qua con chết rồi chứ còn sức mà ở đây nằm chửi bác sỹ.

Tôi chuyển hướng câu chuyện sang thằng bé con: thế cu tí bao giờ mới được về hả Hoà? Sao em bé cách li mẹ lâu thế?

- Tao thèm bế lắm rồi mà bác sỹ nói phải theo dõi thêm. Con tao hít phải ối xanh ối đυ.c gì đó nên phải truyền kháng sinh đấy. Bác nói đêm nay ổn định thì mai cho ra với mẹ.

Nó vẫy tay với tôi rồi bảo: mày lấy cho tao cái khăn với ít nước ấm, ấm già vào.

Tôi thắc mắc: mày lau người hay làm gì mà lấy nước?

- Tao masage gọi sữa về lại. Các chị trong phòng mách tao chườm khăn ấm lên rồi xoa bóp bầu vυ" vắt dần sữa ra cái cốc. Làm vậy thì sữa xuống đều mai thằng chó con của tao về là có sữa bú ngay. Với cả tao bị tiêm truyền kháng sinh nhiều sữa sẽ không tốt. Tao phải vắt cái sữa ấy đi chứ không con tao bú kháng sinh à?

Tôi tự dưng thấy khoé mắt hơi cay. Nó từ khi xác định làm mẹ đã ý thức rõ trách nhiệm của người mẹ thực thụ. Tôi thấy nó thay đổi từng ngày khi mua cả đống sách tiền sản và sách chăm sóc em bé về ngồi nghiên cứu trước cả mấy tháng trời.

Tôi nhìn quanh phòng, ai nấy đi sinh đều có vợ có chồng, ông bà nội ngoại. Thậm chí có người đi sinh còn kéo cả họ tới chờ. Tôi nhìn nó một mình xoay sở, mẹ nó và chị Thuý tranh thủ chốc nhát vào với nó. Bố nó tuyên bố từ nó nên nhất định không cho mẹ nó vào viện. Đêm qua bác sỹ gọi điện về báo nó nguy kịch mẹ nó vùng dậy cãi nhau với bố nó mà vào viện chăm nó.

Nó thấy tôi đứng ngây người bèn cười: lại xúc động à con điên kia? Mày thấy chị mày giỏi gái quá đúng không?

Tôi cười với nó. Nó đáp: tao phải bản lĩnh hơn thế để thay lão kia vừa làm mẹ vừa làm cha mất bốn năm. Sau này lão về tao bắt lão bù lại cho tao. Có vất vả thì sau này hạnh phúc nó mới bền chặt được. Cái gì dễ dàng và thuận lợi quá tao lại thấy nó mong manh dễ vỡ.

Tôi chỉ biết cười trước cái triết lí hạnh phúc của nó. Tuy nhiên tôi cũng thấy yên tâm hơn bởi càng ngày nó càng tự lập và bản lĩnh kiên cường hơn rất nhiều. Ít nhất là lúc bản thân nó rơi vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh như đêm qua là tôi thấy nó quá giỏi.

Năm ngày sau hai mẹ con nó xuất viện về nhà. Nó về cái quán chứ không về nhà bố mẹ. Chính xác hơn ngôi nhà nó sinh ra và lớn lên từ bé sẽ mở cửa chào đón nó. Bản tính nó cố chấp và ngoan cường nên cũng không cần sự thương hại.

Cứ như vậy một mẹ một con nó đánh vật với nhau. Thời gian dần trôi đi, không biết bao nhiêu phen nó khốn đốn vì thằng bé con không chịu bú, thằng bé con khóc đêm rồi bệnh tật.

Kể ra mà nói sức chịu đựng của nó đúng là phi thường. Thằng bé bị khóc dạ đề đủ 3 tháng 10 ngày. Ngày nó ngủ như cún, đêm nó khóc như ma trêu. Con Hoà xin hết bùa nọ nước kia về đăt đầu giường, kê xuống gối, treo trước cửa mà thằng bé không chịu nín. Nhiều đêm nó ôm con nó bất lực mà khóc tu tu.

Cũng bởi thằng bé khó nuôi nên sau ba tháng con Hoà sút cân về bằng thời con gái. Thậm chí nếu nó không nói đã sinh con chẳng ai tin rằng nó đang nuôi con thơ. Nếu có khác chắc thấy bộ ngực nó căng hơn do nhiều sữa và đôi mắt nó thâm trũng do thức đêm quá nhiều.

Hết ba tháng 10 ngày thằng bé hết khóc đêm. Nó mừng rỡ điện thoại cho tôi khoe chuyện thằng bé ngưng khóc. Nó bảo: có phải do chiều qua tao nghe lời mày rơ lợi lá hẹ nên thằng bé ngoan ra không nhỉ?

Tôi bật cười: tao thấy người ta nói ba tháng 10 ngày rơ lợi lá hẹ để sau này mọc răng đỡ sốt chứ không hề nghe khóc dạ đề cũng chữa bằng rơ nước lá hẹ.

Nó cười: nhưng cứ ngoan không khóc đêm mà chịu ngủ thẳng giấc là tao mừng lắm rồi. Đã mấy tháng thức ròng đêm qua tao mới đánh một giấc đã mắt luôn.

Nó vừa mới điện thoại khoe tôi lúc sáng thì tối nó điện thoại khóc lóc: Hà ơi! Cún nhập viện rồi.

Tôi hốt hoảng: sao thế? Sao lại nhập viện rồi?

- Nó bị l*иg ruột! Tao lo quá! Bác sỹ nói phải thổi tháo khúc l*иg ra. Nếu không được thì phải mổ.

- Nhưng sao lại l*иg ruột được?

- Tao làm sao mà biết! Tao cho bú cún cứ ưỡn người khóc ré kên rồi nôn thốc nôn tháo. Khóc mệt hắn nín một lúc lại khóc tiếp. Hắn đi ngoài ra máu làm tao sợ quá phải đưa hắn đi viện. Bác sỹ nói hắn l*иg ruột rồi.

Lần đó con nó l*иg ruột bác sỹ thổi tháo khúc l*иg không được nên buộc phải tiến hành phẫu thuật. Mẹ con nó lại ôm nhau bên viện cả tuần lễ mới được về nhà. Sau đợt phẫu thuật tháo l*иg ruột ấy thằng bé yếu hẳn đi và bệnh liên tục. Cách vài bữa hai mẹ con lại ôm nhau đi viện.

Nhiều lúc nghĩ đến hoàn cảnh của nó mà tôi thấy thương. Tôi xui nó: hay mày bế con về nhà đi. Ít ra ở đó còn có bố mẹ mày chứ hai mẹ con mày thế này, cún bệnh suốt tội lắm.

Nó đáp: bố tao đã từ mặt tao rồi còn đâu. Mày nghĩ bố tao là ai? Mà kể cả có không từ mặt thì tao cũng không về đó đâu. Tao muốn ở riêng như vậy sau này anh Hiệu về còn dễ nói chuyện.

Một năm trôi đi rồi ba năm trôi đi. Mẹ con nó vẫn kiên trì dựa nhau mà sống. Hàng ngày anh Hiệu vẫn điện thoại đều về cho hai mẹ con nó đều như vắt chanh. Tôi từng mừng vì dù xa cách nhưng tình cảm vợ chồng họ vẫn mặn nồng như thuở ban đầu.

Còn 3 tháng nữa tới ngày anh Hiệu của nó về nước. Ngày hôm ấy chủ nhật nên tôi lên facebook chát chít tán gẫu với nó. Lúc ấy tôi mới sinh cu Bim xong nên rảnh rỗi hay lên mạng. Nó khoe với tôi ngày anh Hiệu về nước hai mẹ con sẽ thuê tăxi lên hẳn sân bay nội bài đón bố. Nó còn chụp ảnh cho tôi xem mấy mẫu váy áo cặp để mẹ con nó mặc ngày đón bố về nước. Tôi thấy nó dùng hàng loạt các icon cười híp mắt và cười ngoác miệng. Tôi cũng vui lây.

Một tuần sau tôi thấy nó đăng một dòng stt tâm trạng lên facebook lúc nửa đêm: lòng sông sâu còn lấy dây đo được. Lòng anh dài ngắn em biết lấy gì đo?

Tôi linh cảm có chuyện gì đó không ổn nên ib cho nó hỏi chuyện. Tôi thấy màn hình hiển thị nó đang online. Nó đã xem tin nhắn nhưng lại không rep. Tôi lấy điện thoại gọi về cho nó. Nó tắt luôn máy mà không trả lời.

Tôi soạn dòng tin gửi cho nó: con điên kia. Sao mày ko nghe điện thoại? Sao mày không cả rep tin nhắn của tao? Mày tính làm gì vậy?

- gϊếŧ người!