Chương 2

Tôi hỏi nó: vậy giờ bụng mày bé thì mày giấu được gia đình. Lỡ sau này bụng lớn dần lên thì mày giấu thế nào?

Nó cười: con hâm, Có con là hạnh phúc, có sai trái gì đâu mà tao phải giấu?

- Nhưng...chuyện mày với anh Hiệu giờ có ai biết đâu. Mày không lo vác cái bụng đó ra đường người ta dị nghị hay sao?

- Ối dào! Mày lo bò trắng răng. Tao thấy bình thường thôi. Miễn tao lo cho con tao tốt là được. Người đời nói sao kệ họ. Túm lại là họ chả cho tao nổi một xu mốc nào để nuôi con nên là họ nói cũng chỉ gió thoảng qua tai thôi. Tao không quan tâm.

Quả nhiên nó phớt lờ mọi lời đàm tiếu. Bố mẹ nó biết tin nó có bầu như phát điên lên. Tôi còn nhớ ngày nó vác cái bụng hơi nhum nhủm như mấy bà béo bụng hiên ngang bước vào quán bị ngay một chậu nước lạnh của mẹ nó tạt ngang mặt. Nó đưa vội tay vuốt nước trên mặt: con nào, đứa nào tạt nước tao?

Mẹ nó ném cái chậu nước về phía nó đáp: con già này, là cái con rách háng đẻ ra cái loại con cái mất nết như mày. Tao nuôi mày hai mấy năm trời mà mày báo hiếu tao thế hả con kia?

Nó nghe tiếng mẹ nó nhưng tỉnh bơ: sao mẹ lại đến quán con làm gì? Mẹ không đi làm sao?

Mẹ nó giãy lên: ối trời ơi! Hoà ơi là Hoà. Sao con lại hư đốn tới mức này hả Hoà? Thế tao không đến đây thì mày không thèm về nhà đúng không?

Nó đưa tay giũ giũ chiếc máy bầu rồi vắt bớt nước dưới gấu váy đi chậm rãi đáp: mẹ cứ chửi đi, con nghe hết. Giờ con đi thay cái váy khác không cảm lạnh mất.

Mẹ nó kéo tay nó lại: mày đứng yên đấy.

Nó chỉ tay con Linh nhân viên bán hàng: em đóng cửa hàng và về nghỉ đi, hôm nay quán đóng cửa, mai em đến làm nhé.

Con Linh vâng dạ rồi đóng cửa quán. Nó quay lại nói với mẹ:Thì mẹ phải để con thay bộ quần áo khác rồi từ từ nghe mẹ nói chuyện được chứ?

- Mày có bầu với đứa nào? Mày bắt nó về đây cho tao?

Mẹ nó quát tháo mắng mỏ nó, ép nó khai ra bằng được nó mang thai với ai. Nó nhất định không nói nửa lời. Mẹ nó tức giận: người ta nói đánh đĩ chín phương phải chừa một phương lấy chồng. Mày đánh đĩ vác thêm sản phẩm về cho thiên hạ người ta chửi vào mặt bố mẹ mày hả con kia?

Nó hơi khó chịu trèo lên chiếc thang leo lên gác thay vội chiếc váy khác rồi xuống ngồi tiếp chuyện với mẹ nó. Mẹ nó quả nhiên bực lắm nên có bao nhiêu câu không hay ho cũng tuôn ra bằng sạch. Nó lặng thinh ngồi nghe không nói câu gì. Sau cùng mẹ nó chốt: giờ mày theo mẹ tới bệnh viện ngay.

Nó đứng bật dậy: mẹ muốn làm gì?

- Bỏ đứa bé này đi.

- Sao mẹ lại bắt con làm thế? Không bao giờ con gϊếŧ chết con của con đâu.

- Mẹ nói cả buổi mà con không hiểu ra sao? Con năm nay 25 tuổi đầu rồi, học thói hay ho không học lại đi vác cái bụng bầu khơi khơi về nhà thế này.

- Mẹ! Con đủ tuổi lớn và đủ chín chắn để tự quyết định cuộc sống và tương lai của mình. Con sẽ không bao giờ làm tổn hại tới con trai con.

Mẹ nó khóc. Nước mắt lăn dài trên đôi má rám nắng: mẹ xin con, con thương bố mẹ thì bỏ đứa bé này đi.

Nó cũng khóc. Nước mắt trào ra như xối. Nó đáp: con cũng xin mẹ! Bố mẹ thương lấy con. Con trai con là giọt máu, là núm ruột của con. Con không thể bỏ con của mình. mẹ cũng từng có thời kì mang nặng đẻ đau, có khi nào mẹ muốn bỏ rơi chúng con hay không?

- Nhưng đứa con hoang này tuyệt đối không giữ được. Con nghe lời mẹ mau bỏ đi khi chưa muộn.

- con trai con đã hơn 4 tháng, mẹ bắt con bỏ đi nữa sao? Dù là mới 1 tuần con cũng không bỏ.

Mẹ nó bỗng dưng quỳ xuống chân nó mà khóc: mẹ van con, con thương mẹ thì bỏ đứa bé đi. Nếu không con lập tức lôi bố đứa bé về đây làm đám cưới cho mẹ. Con mà không nghe lời thì bố con đánh chết mẹ mất. Con không thương mẹ hay sao?

Nó ngồi lặng im: bố biết chuyện chưa mẹ?

Mẹ nó lắc đầu: mẹ mới nghe người ta đồn rằng con có bầu. Hiện tại bố con chưa biết. Nếu bố mà biết ông ấy gϊếŧ mẹ con chúng ta mất. Con hãy nghe lời mẹ bỏ cái thai đi được không?

Nó lắc đầu: con không làm được. Nhất định con phải sinh đứa bé này.

- Tóm lại là con không thương mẹ sao? Con không thương bản thân mình hay sao?

Nó cắn môi: con thương mẹ, con cũng thương con của con. Mẹ cho con 4 năm nữa, mẹ sẽ hiểu tại sao con làm như vậy. Con không phải đi đánh đĩ như mẹ nói. Con có chuyện chưa thể nói cho mẹ biết ngay lúc này được.

Mẹ nó chửi mắng có, nhẹ nhàng khuyên can có nhưng nó nhất mực không nghe. Mẹ nó thất vọng trở về.

Nó điện thoại cho tôi kể lại mọi chuyện. Nó bảo: nếu giờ tao tạm thời đóng cửa quán chuyển đến một nơi nào đó tránh tạm có được không mày?

- Mày tính đi đâu? Công việc làm ăn của mày đang ổn định rồi. Mày chuyển đi thì làm gì mà sống?

- Tao chuyển đi thì ắt phải có kế sinh nhai. Tao sợ ở lại đây sẽ không yên ổn với ông bà già tao quá!

Tôi hỏi nó: thế anh hiệu sao rồi?

Nghe nhắc tới chồng nó vui vẻ hẳn lên: ngày nào tao và anh ấy cũng buôn chuyện cả tiếng đồng hồ trên yahoo. Anh ấy cũng gửi cho tao một ít tiền đủ cho hai mẹ con sinh đẻ rồi.

Tôi đáp: nhưng nếu ở nhà thì ít ra còn có bạn bè chạy qua chạy lại giúp đỡ. Mày đi xa quá thì nhỡ lúc đau ốm lại sinh đẻ thì sao? Hay là mày về nói chuyện với bố mẹ mày đi.

- Mày hâm à? Bố tao không bóp chết tao mới lạ. Mày biết nhà tao với nhà anh Hiệu như nước với lửa. Giờ tao lại tông tốc khai ra chắc bố mẹ tao sang đốt nhà anh Hiệu mất. Tao sợ nhất là hai nhà ồn ào, sau này tao làm sao mà làm dâu yên ổn được?

Nó là vẫn trăn trở chuyện sẽ khó khăn khi về làm dâu. Bình thường chuyện mẹ chồng nàng dâu là chuyện muôn thuở. Tuy nhiên với hoàn cảnh của nó thì cực kì khó khăn. Nó cười: mày yên tâm đi. Tao đang có bầu con trai đấy. Ông bà có không nhận dâu cũng nhận cháu thôi. Cháu đích tôn của ông bà ắt ông bà phải nhận. Tao lại dựa con trai tao vậy. Mẹ sang vì con.

- Nếu anh Hiệu thương mày thì sẽ ra ở riêng cũng tránh va chạm với nhà chồng

Nó cười: đúng rồi, thôi, tao lại phải bám lấy cái quán này tiếp tục cày vậy. Tao phải giành dụm tiền mua miếng đất, xây cái nhà nhỏ lấy chỗ chui ra chui vào. Gái có công chồng không phụ mày nhỉ?

Thực ra lúc ấy tôi lo cho nó lắm. Nó một mình chống lại cả thiên hạ. Tôi chưa khi nào thấy nó than vãn hay kêu ca từ ngày có bầu. Dường như nó rất giỏi và cực kì kiên cường. Nó vẫn nói giọng têu táo như thể thách thức tất cả những ai dè bỉu, trách móc nó chuyện không chồng mà chửa. Ai nói gì nó cũng chỉ cười.

Có ngày chủ nhật tôi chở nó ra chợ đổ lấy hàng gặp phải mấy đứa bạn cùng trường. Tụi nó cạnh khoé: sao Hoà cưới bao giờ mà bụng to thế kia? Hoặc Hoà dạo này làm ăn được nên béo bụng thế nhỉ? Có bạn ác ý còn nói khó nghe: thế mày định để con mày là đứa con hoang thật hả? Tao thấy tủi thân cho đứa bé. Có đứa phá lên cười: chắc chơi bời nhiều quá đéo biết ai là bố đứa bé nữa ấy

Tôi nghe thấy bực dọc trong người nhưng nó cứ dửng dưng như không. Nó bảo: cám ơn mấy bạn. Nếu thấy tủi thân các bạn cho cháu vài triệu đắp lên người thì cháu đảm bảo cười cả ngày. Còn chuyện ai là bố cháu bé thì mẹ con tớ biết là đủ rồi. Các bạn muốn biết thì trả phí tớ nói cho biết nhá

Mấy cái đứa này ngày xưa từng tổ chức đánh nó vì nó dám ngang nhiên mang hoa lên tặng cho idol trước toàn trường. Nó bị đánh không đến nỗi nào nhưng cứ lăn lộn tự cào cấu giật tóc tai bù xù rồi ngoạc miệng ra ăn vạ đến nỗi bị ban giám hiệu trường đưa hết về phòng kỉ luật. Sau vụ đấy bọn kia gọi nó là con Hoà Phèo(ý là Hoà Chí Phèo)Tụi nó nhìn thấy nhau ghét nhau xúc đất đổ đi nên hay cạnh khoé nhau.

Tôi hỏi nó: sao mày nhìn thấy bọn kia mà vẫn cười được thế?

Nó đáp: chứ mày bảo tao phải làm gì? Chẳng lẽ sợ chúng nó à? Chúng nó thích cạnh khoé cứ để chúng nó nói. Nó nói thì nó nghe thôi. Tao sao phải tức giận?

- Mày có bầu mà hiền thật đấy! Tao không đi cùng chắc không tin đâu.

- Tao tu miệng vì con trai tao. Hơn nữa bầu bí mà tức giận là không tốt. Tao phải vui vẻ con tao mới thông minh. Sách cẩm nang bà bầu nói thế đấy.

Quả nhiên nó vẫn lạc quan và yêu đời lắm. Nó hàng ngày vẫn bán hàng và chuyện trò với chồng ở bên kia trái đất. Anh Hiệu xót nó lắm. Anh cũng khuyên nó nghỉ ngơi, chịu khó ăn uống cho hai mẹ con mạnh khoẻ, mọi chuyện cứ để anh lo.

Tháng nào anh Hiệu cũng chuyển tiền về cho nó. Nó đều cất đi chứ không dùng đến. Nó bảo: tiền này tao cất để dành cho con. Sau này anh Hiệu về còn có một khoản lo nhà cửa. Tao bán hàng dạo này cũng được lắm. Tao thừa sức lo cho bản thân và tiết kiệm một ít mua mảnh đất.

Kể từ khi mẹ nó biết chuyện nó có bầu cách vài ngày mẹ nó lại chạy sang shop của nó bắt ép nó chọn lựa hoặc là tìm bố đứa bé về làm đám cưới hoặc bỏ đứa bé đi. Nó toàn phải tránh mẹ nó.

Có hôm nó vừa mới cãi nhau với mẹ vì vụ mẹ nó ép nó đi viện phá thai xong. Nó thấy khoa chịu trong người chạy ra quán chè Thái ngồi gọi điện cho tôi. Nó bảo: chắc tao giảm thọ nếu còn ở lại đây mất mày ạ! Mày có ai quen biết trên Hà Nội không? Nhờ tìm giúp tao một nơi kinh doanh được trên ấy với. Tao nghĩ chắc tao nên đi xa một chút mới yên thân chờ ngày sinh được.

Tôi không có nhiều bạn bè trên Hà nội trừ mấy đứa bạn học. Tôi đang chưa biết giúp nó thế nào thì tiếng nó hét lên trên điện thoại rồi điện thoại vụt tắt. Tôi gọi lại liên tục nhưng điện thoại tắt máy. Tôi lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra với nó nên tan làm tôi chạy thẳng từ chợ Ga về quán nó. Con bé Linh thấy tôi bèn chạy ra nói gấp gáp: chị Hoà đi viện rồi chị.

Tôi hốt hoảng: sao vậy? Có chuyện gì?

- chị ấy bị bác Phi đánh.

Bác Phi là bố nó. Tôi bấy giờ hình dung ra cảnh tượng lúc ấy. Có lẽ nó đang điện thoại cho tôi thì bị bố nó bắt gặp. Hai bố con nó đôi co nhau nên bị bố nó đánh. Tôi hỏi: tình hình nó sao rồi? Nó đang ở viện nào?

- Chị ấy với bác Phi cãi nhau to lắm. Bác ấy ấn đầu chị ấy mà đánh. Em thấy chị hàng xóm kể như thế. Lúc chị ấy về tới quán đầu tóc rũ rượi, mặt thâm tím vào. Chị ấy kêu mệt lên gác nằm một lúc thì bác Phi lại chạy đến quán chửi ầm ĩ lên. Chị ấy trèo cầu thang mà bác ấy cầm ghế ném nên chị ấy trượt chân ngã xuống đất.

- Trời ơi! Thế giờ nó ở viện nào?

- Em thấy chị ấy mặt mũi tái đi. Em định đi theo mà chị ấy bắt em ở lại trông quán. Chị ấy đi cùng chị Thuý với bố mẹ chị ấy vào viện rồi.

Tôi không biết cách nào liên lạc được với nó vì điện thoại nó bị hỏng vứt ở quán. Tôi hỏi: em có số điện thoại chị Thuý hay bố mẹ chị Hoà không?

Con bé lắc đầu: em không biết. Họ đi taxi. Xe của hai bác ấy vẫn còn ở quán đây này chị. Chắc chưa ai về đâu chứ không các bác ấy đã lấy xe.

Vừa lúc đó chị Thuý tới quán lấy xe. Tôi lai ra hỏi: chị, cái Hoà sao rồi?

- Nó bị động thai. Bác sỹ đang theo dõi.

- Liệu bác Phi có ép nó phá không chị? Cái thai lớn lắm rồi. Tội nghiệp

Chị Thuý đáp: bác sỹ chửi cho chứ phá cái gì? Thai nó 7 tháng rồi, ngày trước chị sinh non 26 tuần vẫn sống, ai lỡ làm thế? Chắc bố mẹ chị giận quá nên mới vậy. Em lên viện sản an ủi nó đi. Nó khóc nhiều lắm! Chị về nấu cho nó bát cháo chứ ăn trên viện không đảm bảo

Chị ấy dắt xe ra nhưng lại quay lại hỏi tôi: mà em biết ai là bố đứa bé không?

Tôi lắc đầu: chuyện này chị hỏi Hoà thì hơn ạ!

- tụi em có lớn mà không có khôn. Ai dè chuyện tày đình thế lại giấu nhẹm gia đình.

- Cái Hoà nó muốn sinh con. Nó sợ hai bác biết sẽ bắt nó bỏ.

- Nhưng chuyện này giấu được mãi sao?

- Thì nó nghĩ nó cứ ở lại cửa hàng thì không ai để ý đến. Mà sao bác Phi chạy đến đây vậy chị?

- Có đứa nào nó gửi cái ảnh con Hoà bụng vượt mặt về cho bố chị. Bố chị nhìn thấy bắt chị dẫn đến đây. May hôm nay chị đi cùng chứ không bố chị đánh chết nó rồi. Đứa nào gửi ảnh, nó cũng khốn nạn thế không biết nữa.

Chị Thuý là chị dâu của nó. Chị ấy trước đây cũng bao phen khốn đốn tưởng không sống nổi với chồng do bố chồng quá khó tính. May mắn sau này anh Sang thương vợ làm nhà ra ở riêng hai vợ chồng mới được như hôm nay.

Chị Thuý dặn dò tôi vài câu rồi vội vã trở về. Tôi cũng lấy thêm ít đồ đạc gói lại cầm sang viện cho nó. Bố mẹ nó thấy tôi mặt hầm hầm như muốn bóp chết tôi vậy. Tôi đến đi cũng phải rón rén không dám bước mạnh.

Tôi nhìn khuôn mặt thâm tím của nó mà thấy xót. Nó đáp: còn xa ruột lắm, tao chưa chết được. May mà con tao mệnh lớn nên cũng không sao.

Tôi chỉ biết ậm ừ vài câu cho qua. Nó nhéo tay tôi nói nhỏ: mày về lên yahoo báo cho anh Hiệu là điện thoại tao bị đánh rơi, vỡ nên không gọi được. Với cả mày bảo máy tính của tao hỏng, hôm nay tao bận nhập hàng nên không có thời gian chát chít nhé.

Nó không yên tâm đưa cho tôi mật khẩu yahoo luôn: mày đăng nhập vào đóng giả làm tao nhắn anh ấy vài câu cho anh ấy đỡ lo. Mày giỏi văn thế chắc làm được chứ? Chuyện của tao nhờ cả vào mày đấy.

Tôi chần chừ: hay là tao ở lại đây với mày nhé.

- Hâm à? Có mẹ tao ở đây rồi!

- Nhưng tao thấy bố mẹ mày cứ khó đăm đăm ấy.

- Mày yên tâm! Đây là bệnh viện đấy! Mày về tranh thủ lên nói chuyện với anh Hiệu giúp tao

- cái thai này của thằng Hiệu đúng không? Tiếng bố nó vang lên ngay sau lưng làm cả hai chúng tôi giật thót tim.