Tôi lang thang không mục đích trên đường phố.
Dương gian có ánh mặt trời chói mắt, vươn tay là có thể chạm vào bầu không khí ấm áp.
Hoàn toàn khác với dưới địa phủ âm u, ẩm ướt.
Trước đó, lúc tôi chuẩn bị đổi âm đức để sống lại, Tiểu Bạch rất không đồng ý.
Anh ấy nói với tôi, “Chỉ có một số ít hồn phách tích góp phúc báo ở dương gian, mới có cơ hội trở thành âm ti. Cô đã làm công cho tôi 20 năm rồi, âm đức cô tích góp được cũng đủ để cô đổi một cuộc sống hoàn toàn mới, hà cớ gì cô phải cố chấp với quá khứ chứ? Người chết thì cũng chết rồi, chờ đến khi cô trở về, cô sẽ phát hiện ra cảnh còn người mất.”
Cảnh còn người mất.
Mới đầu tôi không tin.
Nhưng bây giờ tôi phát hiện, thì ra, dù cho không có tôi, họ vẫn sống rất tốt.
“Mục Miên?”
Quay đầu lại, một cậu bé thanh tú đứng ở đằng sau tôi.
“Tôi là đàn anh của Phó Tuần, tên là Từ Mạc Thanh. Không biết giờ cô có rảnh không, tôi muốn tâm sự với cô một số việc.”
“Xin lỗi, giờ tôi…”
“Cô không phải cô ấy, đúng không?”
“Không phải ai?”
“Không phải Mục Miên thật.”
Tôi sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Cậu ấy mím môi: “Tôi không có ác ý, tôi chỉ muốn chứng thực suy đoán trong lòng mình một chút. Cô còn nhớ vào 20 năm về trước, cô đã từng cứu một đứa bé không?”
Một tia sáng sượt qua đầu tôi, tôi cẩn thận quan sát kỹ cậu nhóc trước mặt.
Ký ức tái hiện.
Sụp đổ, la hét, khóc lóc.
“Cậu là…”
“Quả thật là cô.” Giọng nói của Từ Mạc Thanh dần trở nên run run, "Cháu tưởng rằng cháu nhận lầm, nhưng không ngờ cô đã quay về thật rồi.”
Tôi không ngờ mình còn có thể gặp lại đứa bé được tôi cứu năm đó.
Cậu nhóc trưởng thành không tệ.
Dáng vẻ đẹp trai, thi đậu vào trường danh giá, có tương lai rất tốt.
Từ Mạc Thanh còn muốn nói gì đó, nhưng ngoài cửa bỗng xuất hiện một bóng dáng cao lớn.
“Mục Miên.”
Không biết Phó Tử Nghĩa đã đứng ở ngoài cửa từ lúc nào.
Anh không nhúc nhích, cơ thể cứng đờ, nói, "Qua đây.”
Một đường trầm mặc.
Phó Tử Nghĩa và tôi ngồi song song ở ghế sau, anh nắm chặt lấy tay tôi, bóp chặt đến mức xương cốt tôi đau nhức.
Thật lâu sau, anh mới mở miệng, "Giữa anh và thư ký Tiền không phải là loại quan hệ như em nghĩ.”
Tôi không nói gì.
“Tiền Nãi Nghi vào công ty từ mười năm trước, năng lực làm việc không tệ. Anh bận làm việc, nên có đôi lúc không chăm sóc chu toàn cho Phó Tuần được, những lúc ấy thỉnh thoảng Tiền Nãi Nghi sẽ đến giúp đỡ.”
“Cô ấy thích anh.”
“Nhưng anh chỉ yêu em.”
Tôi im lặng, không biết phải trả lời thế nào.
Về mặt lý trí, tôi biết mình không có lập trường trách móc Phó Tử Nghĩa.
Tôi đã rời đi được 20 năm rồi, dẫu cho bên cạnh anh không có Tiền Nãi Nghi, thì cũng sẽ có người phụ nữ khác xuất hiện.
Nhưng về mặt tình cảm, tôi cảm thấy dường như mình không thể chấp nhận được.
Ghen tị.
Ghen tị muốn phát điên.
Tôi thở hắt ra, "Đối tượng anh sắp tái hôn mà Phó Tuần nói, là cô ấy phải không?”
“Anh không tính ở bên cô ấy.”
“Nhưng hai người đã cùng đi đến rất nhiều quốc gia, trong độ tuổi tốt đẹp nhất đời mình, là cô ấy đã ở bên cạnh anh, mỗi một thời điểm quan trọng trong cuộc đời Phó Tuần, cũng là cô ấy đã cùng trải qua với hai người.”
Tôi ép bản thân phải bình tĩnh, nhưng vẫn không khống chế được cảm xúc của mình, "Làm sao bây giờ Phó Tử Nghĩa, hình như em chọn trở lại là sai rồi. Tiểu Bạch nói, người còn sống đều sẽ hướng về phía trước, chỉ có người chết mới trầm luân trong hồi ức. Em không tin, nên em trở về, nhưng em không biết, em…”
Lời còn chưa nói xong, Phó Tử Nghĩa đã trực tiếp hôn lên môi tôi.
Nước mắt chảy vào miệng, mặn mặn.
Qua rất lâu rất lâu, Phó Tử Nghĩa buông tôi ra, trán của chúng tôi chạm vào nhau, “Có phải anh còn chưa nói với em, hoan nghênh em về nhà hay không?”