Chương 4

Gần đây tôi mới phát hiện, chất lượng giấc ngủ của Phó Tử Nghĩa rất tệ.

Nếu như nói đêm đầu tiên anh ấy trông coi tôi một đêm không ngủ là bởi vì sợ tôi sẽ đột nhiên rời đi.

Nhưng nhiều đêm sau đó, khi tôi bừng tỉnh lúc nửa đêm.

Hôm nào cũng thấy được anh già đang thức, nằm bên cạnh nắm chặt tay tôi, ánh mắt nhu hòa.

“Sao anh không ngủ?”

“Anh mới tỉnh.” Anh hôn môi tôi, “Gặp ác mộng à?”

“Dạ.”

Tôi không phủ nhận.

Gần đây tôi luôn ngủ không ngon.

Trong mộng tôi thường xuyên mơ thấy Phó Tử Nghĩa tái hôn, đối tượng tái hôn không phải là tôi.

Sau đó bị dọa cho tỉnh.

Tôi ôm chặt cánh tay của Phó Tử Nghĩa, dụi dụi đầu vào ngực anh.

Phó Tử vỗ nhẹ lưng tôi, dỗ tôi ngủ.

Giống hệt như trước đây.

Tôi đã hỏi Phó Tử Nghĩa vài lần, rốt cuộc có tồn tại "đối tượng tái hôn" gì đó hay không.

Lần nào Phó Tử Nghĩa cũng phủ nhận.

Hỏi Phó Tuần, thằng bé cũng trả lời hàm hồ qua loa, nói rằng lần đó thằng bé nói giỡn trước mộ tôi thôi.

Có người sẽ lấy chuyện này ra đùa giỡn sao?!

Tính lừa quỷ à!

Mãi cho đến hôm nay, buổi chiều nay tôi không có tiết, tôi hẹn Phó Tuần cùng đến công ty của Phó Tử Nghĩa, chờ anh già tan làm thì gia đình chúng tôi sẽ cùng nhau ăn cơm tối.



Vừa mới lên tới tầng cao nhất, một người phụ nữ đi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, khi nhìn thấy chúng tôi, mặt cô ta đầy vẻ trêu tức: “Tiểu Tuần, bạn gái nhỏ của cháu à?”

Giọng điệu quen thuộc này không giống như nhân viên công tác đơn thuần.

Radar lập tức dựng thẳng, tôi không khỏi liếc mắt nhìn đối phương một cái.

Khuôn mặt dịu dàng, cử chỉ thành thục, là một người phụ nữ giỏi giang nhu mì.

Vẻ mặt Phó Tuần có chút xấu hổ, phủ nhận qua loa, rồi giới thiệu với tôi.

“Đây là thư ký của ba con, Tiền Nãi Nghi, thư ký Tiền.”

Tôi gật đầu xem như chào hỏi.

“Tử Nghĩa còn đang họp, hai người vào văn phòng nghỉ ngơi chút đi nhé.”

Đây là lần đầu tiên tôi đến văn phòng của Phó Tử Nghĩa.

Đứng ở tầng cao nhất, có thể nhìn thấy được toàn bộ CPD phía dưới, ở đó đầy đủ các thiết bị làm việc.

Năm đó tôi mới kết hôn với Phó Tử Nghĩa, anh ấy còn là cậu thanh niên trẻ vừa mới gây dựng sự nghiệp, phòng làm việc đặt ngay tại phòng trọ của chúng tôi.

Năm đó máy tính vẫn còn là đồ quý hiếm, giá cả rất đắt.

Tôi còn nhớ rõ chiếc máy tính đầu tiên anh dùng, là chiếc mà tôi phải nhịn ăn sáng suốt nửa năm, dành dụm tiền mới mua được.

Đêm tặng quà cho anh ấy, Phó Tử Nghĩa ôm eo tôi, giọng nói nghẹn ngào.

Anh nói, nhất định sẽ cho tôi được sống một cuộc sống tốt đẹp.

Chỉ là sau này có cuộc sống tốt đẹp rồi, tôi lại không còn nữa.

Lấy lại tinh thần, Tiền Nãi Nghi bưng hai ly nước trái cây bước vào.

Phó Tuần ồn ào, "Cháu muốn uống cà phê.”

“Trẻ con uống cà phê gì chứ, dạ dày của cháu vốn đã không tốt rồi, mà còn không biết tự chăm sóc cho bản thân, sao giống ba cháu thế hả?”



Tiền Nãi Nghi đặt ly nước trái cây xuống, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Phó Tuần, "Có phải năm nay cháu sắp tốt nghiệp rồi không? Đã nghĩ xong sau khi tốt nghiệp thì đi đâu du lịch chưa? Dì sẽ sắp xếp thời gian cho ba cháu trước, rồi chúng ta cùng nhau ra nước ngoài thư giãn nhé. Bọn dì đã từng đến châu Âu và châu Mỹ rồi, thời tiết bây giờ, có lẽ đến châu Úc sẽ hợp hơn đấy?”

Tôi rũ mi, không mở miệng.

Phó Tuần đứng ngồi không yên nhìn tôi một cái, "Gần đây cháu không muốn ra ngoài.”

“À, hiểu rồi, cháu trưởng thành rồi, không muốn đi cùng với đám người già như bọn dì nữa.”

Nói xong, cô ta nghĩ tới cái gì, hỏi thêm một câu, “Đúng rồi, lần trước dì nói với cháu về chuyện kết hôn với ba cháu…”

Mặt Phó Tuần trắng bệch, "Thư ký Tiền, nói chuyện này ở công ty thì không ổn lắm đâu!”

Tiền Nãi Nghi tự biết đã lỡ lời, "Xem dì này, quên luôn ở đây còn có một cô gái nhỏ nữa. Cháu đói bụng không, dì đi mua cho mấy đứa một ít đồ ăn nhẹ nhé?”

“Không cần phiền vậy đâu.” Tôi cầm túi xách đứng dậy, cảm giác hô hấp có chút không thoải mái, “Đột nhiên tôi nhớ ra mình để quên báo cáo ở trường học, phải về đó lấy.”

Phó Tuần cũng cuống quít đứng dậy, "Để con đi cùng.”

“Không cần đâu, con cứ ở đây chờ đi.”

Nói xong tôi bước nhanh ra ngoài.

Phó Tuần đuổi theo, "Mẹ... Mục Miên!”

Tôi nhìn về phía thằng bé, thằng bé đã cao hơn tôi hẳn một cái đầu.

Nhưng mà trí nhớ của tôi, vẫn như in đọng lại hình dáng của thằng bé khi còn bé.

Lần đầu tiên thằng bé ngẩng đầu, lần đầu tiên thằng bé xoay người, lần đầu tiên thằng bé nghểnh cổ, lần đầu tiên thằng bé gọi mẹ.

Bỗng nhiên, tất cả mọi thứ đứng im.

“Mẹ không sao.” Khóe miệng tôi mỉm cười, “Chỉ là đột nhiên mẹ… Muốn ở một mình một lúc.”

Cánh tay Phó Tuần chậm rãi hạ xuống, rời khỏi thang máy.

Thằng bé xin lỗi tôi, “Xin lỗi mẹ.”

Thân là một người mẹ, người nên nói xin lỗi, là tôi mới đúng.