Chương 6

Sau ngày đó, tôi không chủ động hỏi bất cứ chuyện gì liên quan đến "Tiền Nãi Nghi" nữa.

Cái tên này trở thành điều cấm kỵ ngầm hiểu giữa tôi và Phó Tử Nghĩa.

Nhưng gần đây tôi phát hiện, hình như chứng mất ngủ của Phó Tử Nghĩa càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Anh bắt đầu thức trắng đêm không ngủ.

Đã bao nhiêu lần tôi thức dậy, tôi nhìn thấy người đàn ông này vẫn đang mở to mắt canh chừng tôi.

Đến lúc này, không thể lấy lý do anh ấy "tình cờ" thức dậy để giải thích nữa.

"Phó Tử Nghĩa, sao chất lượng giấc ngủ của anh lại kém như vậy?”

“Anh không dám ngủ.” Phó Tử Nghĩa cười khổ, “Miên Miên, anh cũng sợ.”

Có thế tôi mới biết, ngày đó tôi rời khỏi công ty của anh, Phó Tử Nghĩa đã chạy ra ngoài tìm tôi với tâm trạng như thế nào.

“Đồng ý với anh, dù cho có xảy ra chuyện gì, cũng đừng rời khỏi anh. Ít nhất hãy cho anh một cơ hội giải thích.”

“Được, em đồng ý với anh.”

Hai ngày cuối tuần tôi không gặp được Phó Tuần.

Sau khi dò hỏi mới biết được, ngày đó hiếm khi Phó Tử Nghĩa nổi giận với con trai mình.

Phó Tuần bị đuổi về trường học ở tạm.

Thứ hai, Phó Tuần đứng chờ tôi bên ngoài phòng học.

Nét mặt thằng bé căng thẳng, lộ rõ vẻ cẩn thận từng li từng tí, "Mẹ còn giận sao?”

“Mẹ không giận con.”

Phó Tuần giải thích: “Quả thực con muốn tác hợp dì Tiền với ba. Dì ấy là thư ký của ba, nhiều năm rồi vẫn mãi không chịu kết hôn, còn đối xử rất tốt với con. Con cảm thấy ba con đã hơi lớn tuổi rồi, có người ở bên chăm sóc cũng không tệ, cho nên mới…”

“Mẹ hiểu.”

Phó Tuần có gì sai?



Thằng bé cũng đâu biết rằng sẽ có một ngày người chết là tôi sẽ sống lại chứ.

Huống hồ Tiền Nãi Nghi còn rất chiếu cố hai ba con họ, nếu đứng trên góc độ nào đó để đánh giá thì cô ta còn tốt hơn người mẹ đẻ là tôi, lựa chọn của thằng bé là rất đúng.

Nhưng, đây là lần đầu tiên tôi không biết phải đối mặt với con trai mình như thế nào.

“Mục Miên.”

Từ Mạc Thanh đi tới bên cạnh tôi, chào Phó Tuần rồi hỏi tôi, "Lát nữa cô có thời gian không, cháu có cái này cho cô.”

Tôi như vớ được cái cớ để rời khỏi đây, cuống quít đáp, "Bây giờ đang rảnh.”

Sau đó ra vẻ thoải mái vỗ vỗ bả vai Phó Tuần, "Đừng suy nghĩ nhiều, về sớm một chút đi. Lát nữa mẹ còn có chút việc, không về chung với con nữa.”

Nói xong, không dám nhìn vẻ mặt của Phó Tuần nữa, tôi và Từ Mạc Thanh rời đi.

Mãi cho tới khi đến góc đường, khuôn mặt miễn cưỡng cười vui mới sụp xuống.

Từ Mạc Thanh nhận ra tôi không đúng lắm, "Phó Tuần là...”

“Con trai của cô.”

“Có thể đoán được đại khái.”

Có lẽ là vì tôi đã cứu cậu ấy, nên phương pháp che mắt của Tiểu Bạch không có hiệu quả với Từ Mạc Thanh.

Cậu ấy trở thành người duy nhất biết được thân phận thật sự của tôi, trừ đôi ba con nhà họ Phó ra.

Từ Mạc Thanh không hỏi nhiều chuyện giữa chúng tôi, đưa cho tôi một thứ, "Cháu đã giữ nó suốt 20 năm, hôm nay để nó vật về nguyên chủ."

“Cháu còn giữ à?”

Tôi mở ra, bên trong là một cái khóa trường mệnh.

Trên đó vẫn còn vết máu của tôi.

Là món quà tôi mua cho Phó Tuần, vào năm tôi qua đời.

Tôi còn nhớ như in vào ngày hôm đó, trên đường tôi đi công tác về thì gặp phải một trận động đất.



Lúc chạy ra ngoài, tôi chợt nghe thấy tiếng cầu xin giúp đỡ yếu ớt của một đứa bé.

Mọi người xung quanh đều đang chạy trối chết, chỉ có mình tôi do dự.

Lúc quay lại cứu cậu bé ấy, chúng tôi gặp sạt lở đất, cả người bị chôn vùi.

Suốt bốn tiếng đồng hồ, tôi ôm chặt Từ Mạc Thanh trong không gian nhỏ hẹp đó.

Thật ra ký ức lúc đó rất mơ hồ, tôi chỉ nhớ là cậu bé ấy cứ khóc mãi, vậy nên tôi đành phải kể chuyện xưa cho cậu bé ấy nghe, an ủi cậu bé ấy.

Cậu bé ấy hỏi tôi, “Cô à, chúng ta có thể sống sót sao?”

Đầu tôi bị tảng đá lớn đập cho bị thương, tôi không dám để Từ Mạc Thanh nhìn thấy máu tươi trên đầu mình.

“Nhất định có thể.”

Sau đó tôi dùng chút sức lực cuối cùng kéo khóa trường mệnh xuống, đưa cho Từ Mạc Thanh, "Sẽ có người tới cứu chúng ta.”

20 năm sau, Từ Mạc Thanh hỏi tôi, “Cô có hối hận không, vì năm đó đã quay lại cứu cháu.”

Tôi nắm chặt khóa trường mệnh, chậm rãi lắc đầu, "Không hối hận.”

Tôi cũng là một người mẹ, tôi nghĩ, nếu như con trai bé bỏng của tôi bị vùi xuống đất, tôi cũng hy vọng có người nguyện ý phấn đấu quên mình cứu sống thằng bé.

Tôi sờ sờ sợi tóc mềm mại của Từ Mạc Thanh, "Có thể tận mắt nhìn thấy đứa trẻ được tôi cứu sống trở nên chính trực thiện lương, kiên nghị dũng cảm, tôi rất thỏa mãn."

Sau khi về nhà, tôi kể chuyện gặp lại Từ Mạc Thanh cho Phó Tử Nghĩa nghe.

Người mà tôi mắc nợ nhất, chính là anh và con.

“Thực ra em vẫn luôn muốn hỏi, anh có oán em không?”

“Đã từng oán.”

Câu trả lời rất thẳng thắn, nhất thời làm cho tôi có chút không biết phải làm sao.

Phó Tử Nghĩa nhắm mắt, "Miên Miên, em không biết lúc anh nhận được điện thoại, báo anh tới nhận mặt em, nhận di thể của em, tâm trạng của anh như thế nào đâu.”

“Nhưng sau đó anh lại nghĩ, đây mới là cô gái anh thích. Em rất dũng cảm, không ai có thể làm tốt hơn em.”