Chương 13

Từ sau khi trong nhà xảy ra chuyện, dường như Lê Vu An đã thu lại tính tình thiếu gia của mình, ở thời điểm khó khăn nhất, cậu đã đổi toàn bộ những bộ tây trang hàng hiệu đắt tiền của mình thành đồ second hand rồi bán lấy tiền.

Lần trước ở bữa tiệc của nhà họ Bạc, bộ âu phục rẻ tiền của cậu đã bị nhàu nát đến mất hết dáng vẻ ban đầu, còn bị Yến Sầm thấy được dáng vẻ xấu hổ nhất của mình nữa.

Nói là việc công cũng được, mà nói vì việc tư cũng chẳng sao. Nghe nói, lần này tất cả các lãnh đạo cao cấp của G.M đều sẽ tham dự hội nghị cuối cùng này, Lê Vu An muốn vì chính mình, cũng vì công ty nhà mình mà biểu hiện chút mặt mũi.

Lê Vu An đi về phòng, lấy một quyển sách ra từ tủ đầu giường, theo thói quen mở đến trang 219, ở giữa trang có kẹp một vỏ kẹo sữa ép thẳng.

Dù cho trân trọng giữ gìn đã lâu nhưng vỏ giấy gói kẹo vẫn có hơi giòn và ố vàng.

Lê Vu An cẩn thận lấy nó ra, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ hai cái, trên mặt lúc này mới hiện lên một nụ cười thoáng qua.

Tích tích.

Đồng hồ báo thức đúng giờ đã đặt mà vang lên.

Lê Vu An thu hồi suy nghĩ vẩn vơ của mình, kẹp lại vỏ giấy gói kẹo rồi đặt sách về chỗ cũ.

Lúc ra khỏi phòng, Lê Vu An vừa hay gặp được An Dương vừa trở về từ bên ngoài, cậu nở một nụ cười ý muốn chia sẻ, dò hỏi:

“Mẹ, mẹ nhìn con hôm nay như vậy có thích hợp không?”

An Dương vẻ mặt bình tĩnh mà vòng qua người cậu, thuận miệng nói:

“Con đấy, bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn hỏi mẹ chuyện ăn diện thế hả?”

Khoảng cách giữa những lời nói hoàn toàn không phát hiện ra con trai ở bên cạnh bà ấy cả ngày lẫn đêm đã cắt tóc, mua bộ tây trang mới.

“...”

Nụ cười của Lê Vu An nhạt dần, cậu xỏ giày vào:

“Vậy con ra ngoài trước đây, buổi trưa mẹ nhớ ăn uống đầy đủ, đừng có ăn uống qua loa, hoặc là đến giờ con gọi cơm về cho mẹ nhé?”

“Không cần đâu.”

An Dương tự rót cho mình một ly nước ấm.

Dương như bà ấy nhớ tới chuyện gì đó, có hơi nghiêm túc nhìn về phía Lê Vu An:

“Sao hôm nay giờ này con mới ra ngoài? Bây giờ con là ông chủ của Trò chơi Lê Minh rồi, làm việc nên chú ý hơn, đừng để cha con thất vọng.”

Trên lông mày của Lê Vu An lộ ra chút uất ức, nhưng cậu lại miễn cường cười nói:

“Vâng, con biết rồi.”

“Công ty bên kia con đã bàn giao rồi, chiều nay dự án cơ hội tài chính tương đối quan trọng ở bên ngoài, con...”

Giọng nói của cậu thấp đến mức không thể nghe thấy:

“Hai ngày trước con đã nói với mẹ rồi.”

Từ sau khi chồng qua đời, An Dương đã chịu không nổi đả kích, gặp một số vấn đề về mặt tinh thần, mấy năm qua vất vả lắm mới điều trị trở về trạng thái tương đối ổn định.

Thân làm con trai, mọi chuyện Lê Vu An đều cố gắng nghe theo An Dương, đáp ứng yêu cầu của bà ấy, nhưng bà ấy đã quên đi kha khá rồi.

Bản thân cậu dường như đã chẳng còn cảm nhận được chút tình cảm gia đình nào từ trên người đối phương nữa rồi.

An Dương không nghe nửa câu cậu lẩm bẩm phía sau:

“Cái gì cơ?”

Lê Vu An cười cười:

“Không có gì, mẹ, con đi trước đây.”

“Ừ.”

Cửa phòng cạch một tiếng đóng lại, ngăn cách ánh nhìn chăm chú từ phía bên trong cánh cửa.

Khóe miệng Lê Vu An nhanh chóng hạ xuống, cậu không tự chủ được mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng không quay đầu lại mà đi xuống dưới tầng.