Chương 14

Với tư cách là đối tác, Will không tiện xuất hiện do thân phận của mình, có điều anh ta đã âm thầm tìm một người trợ giúp tới cho Lê Vu An là Lâu Ương.

Đối phương một nghệ sĩ hiệu ứng nghệ thuật vô cùng xuất sắc, quanh năm đều làm việc ở nước ngoài, cậu ta mới có ý định quay về Trung Quốc phát triển không lâu thì đã bị Will tuyển về trước rồi. Lê Vu An đón Lâu Ương, người đang bị kẹt trên đường về nhà, sau đó hai người cùng nhau tới chi nhánh tại Đế Kinh của G.M.

Lúc tới tòa nhà văn phòng của công ty thì mới hơn 1 rưỡi.

Lâu Ương quanh năm ở nước ngoài, khí chất vô cùng quen thuộc:

“Buổi đấu thầu bắt đầu lúc 2 giờ phải không.”

Lê Vu An gật đầu:

“Ừ, tôi đã mang đầy đủ tư liệu rồi, lát nữa cô có thể làm quen sau.”

“Ừ.”

Lâu Ương nhìn thang máy đi lên từ tầng 1, cô ấy thuận miệng hỏi:

“Nghe Will nói, lần này lãnh đạo cao cấp của G.M cũng sẽ tham gia hả? Có những ai thế?”

Câu hỏi vừa lọt vào tai, bóng dáng của Yến Sầm đã hiện lên ngay trong đầu Lê Vu An.

Cậu vừa định mở miệng chuẩn bị trả lời thì thang máy ở tầng một đã theo tiếng kêu mà mở ra .

Khoảnh khắc ngước mắt đối diện với Yến Sầm, Lê Vu An bỗng nhiên sững lại, còn hơi mất tự nhiên mà nuốt nước bọt.

Mặc dù đã thuyết phục bản thân chuẩn bị tâm lý từ lâu nhưng sự thật đã chứng minh, dù có che giấu thế nào đi chăng nữa thì cậu vẫn sẽ cảm thấy hồi hộp không thể khống chế được.

Lê Vu An theo bản năng mà kéo vạt áo của mình, sau đó lại nhanh chóng buông ra.

Lâu Ương ở bên cạnh nhạy bén phát hiện ra cảm xúc phức tạp của Lê Vu An, cô ấy cũng không vội vào thang máy.

Yến Sầm đang đứng trong thang máy, anh tiến lên nửa bước, ngăn lại cửa thang máy đang mở ra.

Anh nhìn Lê Vu An đang bối rối ở ngoài thang máy, trong lòng dường như bị sự đáng yêu này trọc chúng, khẽ cười ra tiếng:

“Tiểu Lê tổng, cậu không vào sao? Thang máy sắp đóng cửa rồi.”

“Mạt Vụ” của Trò chơi Lê Minh được chọn tham gia vòng đấu thầu không phải là chuyện gì bí mật, với tư cách là nhà đầu tư, Yến Sầm chắc chắn biết cậu sẽ đến.

Lê Vu An nghĩ đến điều này, cậu ép bản thân bình tĩnh gập đầu:

“Tổng giám đốc Yến, xin chào.”

Lâu Ương đại khái cũng xác nhận được thân phận của Yến Sầm, cậu ta lịch sự gật đầu.

Hai người đi vào trong thang máy, đứng cách Yến Sầm một khoảng.

Nút ấn vị trí tầng lầu nơi G.M tọa lạc đã sáng đèn, thời gian thang máy đi lên có cảm giác chậm không thể tả.

Lê Vu An không dám nhìn Yến Sầm, cậu đành phải rũ mắt xuống, dù vậy thì vài giây nhìn nhau trước khi bước vào thang máy cũng đủ để cậu nhớ rõ cách ăn mặc của đối phương rồi .

Vẫn nho nhã phong độ như ngày nào, còn mang theo khí chất cao cấp mà cậu chưa từng thấy trước đây.

“Tiểu Lê tổng, cậu chuẩn bị thế nào rồi? Đang lo lắng sao?”

Một câu hỏi đột ngột phá vỡ sự im lặng trong thang máy.

Lê Vu An không nghĩ tới Yến Sầm sẽ chủ động nói chuyện với mình, cậu có chút sửng sốt, cũng hơi khẩn trương, nhưng phần lớn là giả vờ không muốn tiết lộ.

Một lúc sau cậu mới trả lời:

“...Không lo lắm, cứ làm hết sức là được.”

Cậu nhất định sẽ làm hết khả năng của mình, còn về phần lựa chọn của G.M thì không phải là chuyện cậu có thể khống chế.