Chương 12

Đầu bên kia điện thoại là bạn đại học của Yến Sầm, Thẩm Tương, hai người đã từng thành lập một đội để cùng tham gia một cuộc thi cấp tỉnh:

“Tôi nói này người bận rộn, cậu mà cũng nghe điện thoại cơ à? Tối qua tôi nói đến buổi liên hoan cuối tuần, chỉ có mình cậu là không tới.”

“Thật vất vả mới về nước phát triển, hẹn cậu mấy lần cậu đều không tới.”

Yến Sầm tháo kính xuống, khẽ cười xoa chỗ gồ lên ở mũi:

“Trọng tâm công ty mới vừa chuyển về, mà gần đây sức khỏe của vị cổ đông khác không tốt, tôi chỉ có thể tự mình xử lý mà thôi.”

“Đợi qua đợt bận rộn này, cậu lại mở tiệc, tôi mời khách, có được không?”

“Như vậy còn được.”

Yến Sầm liếc nhìn giao diện máy tính làm việc còn chưa đóng lại, không biết vì sao trong đầu lại hiện ra nhân vật Lê Vu An này:

“...Thẩm Tương, tôi hỏi cậu một chuyện.”

“Cậu nói đi.”

“Trước kia lúc học đại học, cậu đã từng nghe nói đến một người tên “Lê Vu An” chưa?”

“Cùng một chuyên ngành, nhỏ hơn chúng ta hai khóa.”

Yến Sầm không biết vì sao cứ cảm thấy Lê Vu An có chút quen mắt, nhưng trong chốc lát lại không nhớ nổi đã từng gặp nhau ở đâu.

Anh và Thẩm Tương là bạn đại học kiêm luôn bạn cùng phòng, thời gian ở bên cạnh nhau khá nhiều, có lẽ có thể tìm được chút manh mối từ miệng đối phương.

“Lê Vu An sao?”

Thẩm Tương ở bên kia điện thoại nghiêm túc suy nghĩ một lát, không chắc chắn đáp lại:

“Chưa, hình như là chưa.”

“Học viện của chúng ta lớn như thế, có phải cậu không biết đâu, đừng nói là cách hai khóa, cho dù có học cùng khóa cùng lớp thì cũng chưa chắc biết được hết mọi người.”

“Còn nữa, đâu phải ai cũng nổi danh giống Yến Sầm cậu đâu.” Thẩm Tương đùa vui hai cậu rồi lại nghiêm túc hỏi:

“Cậu hỏi thăm người này làm gì thế? Có cần tôi giúp cậu hỏi han không?”

So với một người vừa tốt nghiệp đã bay ra nước ngoài như Yến Sầm, Thẩm Tương ở trong nước có mạng lưới bạn bè vô cùng rộng.

Yến Sầm lập tức từ chối:

“Không cần đâu, không phải chuyện gì to tát cả, cậu đừng nói ra bên ngoài.”

Cái từ “hỏi thăm” này, nếu có hơi sơ ý một chút sẽ động chạm đến sự riêng tư, như vậy thì có vẻ không tôn trọng Lê Vu An.

Huống hồ, có khi chỉ là trí nhớ của anh không được tốt mà thôi.

Hai người trò chuyện ngắn gọn thêm đôi ba câu mới cúp điện thoại. Yến Sầm lại đeo kính của mình lên, anh tắt giao diện máy tính đi, đồng thời giấu đi ý nghĩ tò mò còn sót lại trong đầu kia.

.

Vốn dĩ Lê Vu An cho rằng bản trình báo về dự án của mình tám chín phần mười sẽ bị trả về, nhưng cậu lại không ngờ rằng lần này lại có kết quả khác hoàn toàn.

“Mạt Vụ” của Will lẫn hoạt động trình báo của cậu không chỉ thuận lợi vượt qua vòng loại sơ bộ mà còn thông qua vòng đầu của cuộc tuyển chọn “ba chọn hai”, thành vòng bước vào vòng đấu thầu “hai chọn một” cuối cùng.

Trong một căn phòng khá sạch sẽ, Lê Vu An đứng trước gương trong phòng thay đồ, nghiêm túc xem lại hình tượng bên ngoài của mình.

Sau khi tốt nghiệp, cậu có thói quen nuôi tóc đuôi sói.

Tối hôm cậu còn cố tình ghé qua tiệm cắt tóc để cắt bớt cái đuôi sói quá dài của mình đi, bây giờ phần đuôi tóc đã mượt mà nhẹ nhàng chạm tới gáy, còn phần tóc phía trên vẫn được buộc lên thành một búi nhỏ.

Về phần bộ tây trang màu xanh kẻ xám này cũng là ngày hôm qua cậu cắn răng cắn lại bỏ ra mấy nghìn tệ để mua về.