Chương 6

Tôi im lặng, không muốn thừa nhận lời Lục Nguyên nói là sự thật.

Nhưng hắn là một thuật pháp sư rất giỏi, sẽ không lừa tôi.

Trước giờ tôi cứ trốn tránh hiện thực, vứt lời nói của Lục Nguyên ra sau đầu, không muốn suy nghĩ đến nó.

Còn giờ.

Tiểu Hắc đang nằm ngủ bên cạnh tôi, hắn rất mệt, từ thôn tới đây không biết phải đi bao nhiêu con đường rồi.

Chỉ vì sợ tôi liên lụy đến hắn.

Tôi nắm chặt điện thoại: “Nếu tôi tự nguyện hiến dâng sinh mạng cho hắn, giải trừ hôn ước, hắn sẽ không chết đúng không?”

Lục Nguyên tức điên, hắn rống lên: “Em nghĩ gì vậy hả?! Em muốn để con rắn kia sống còn mình thì chết sao?!”

Tôi cúi đầu, hạ giọng: “Là tôi nợ hắn, thực ra tôi…vốn không sống được đến bây giờ.”

Tiểu Hắc ngủ một ngày một đêm.

Tôi ra ngoài mua vài bộ quần áo dành cho nam, lại chuẩn bị thêm cho hắn đồ dùng sinh hoạt.

Bây giờ hắn đã là người, phải sống như một con người.

“Ta không thích mặc quần áo, không thoải mái.” Tiểu Hắc nhíu mày, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ không kiên nhẫn, ném cái áo sơ mi tôi đưa cho hắn lên giường.

“Không mặc quần áo không được ra ngoài, với lúc ngươi đến đây ngươi vẫn mặc đồ đàng hoàng còn gì, sao giờ lại không chịu mặc?”

Tôi không quen hắn.

Tiểu Hắc hừ lạnh, miễn cưỡng nói: “Bởi vì lúc vừa mới xuống núi gặp phải một cô gái, cô ta vừa nhìn thấy ta liền khóc nên ta mới mặc quần áo thôi!”

Tôi sửng sốt, hỏi: “Dọa người ta khóc, vậy ngươi xin lỗi thế nào?”

“Ta nói xin lỗi, sau đó cô ta chạy mất tiêu.”

Người Tiểu Hắc dơ hầy, lăn qua lộn lại trên giường tôi, bất mãn nói: “Làm người phiền muốn chết, mặc quần áo rồi còn phải đeo giày, hai cái đùi này còn chậm nữa, làm ta đi mãi cả nửa năm mới tới!”

“Ngươi…… Đi bộ tới? Còn đi cả nửa năm lận á?”

“Đúng vậy, ta chỉ có thể dựa vào hôn ước để biết phương hướng đại khái của ngươi thôi, đâu thể biết ngươi ở chỗ nào, thành phố gì được. Có người muốn giúp ta nhưng không giúp được, còn định đưa ta đến cái gì mà cục cảnh sát, ta phải bỏ chạy”

“Sao, sao ngươi không biến thành rắn mà đi?”

Tôi đau lòng, nửa năm, Tiểu Hắc chưa bao giờ xuống núi, thế giới bên ngoài và trên núi khác nhau rất nhiều.

Hắn vất vả mãi mới tìm được tôi.

Tiểu Hắc mất tự nhiên quay đầu đi, chậm rãi đáp: “Biến thành rắn lỡ bị nhân loại bắt đi, lột da ăn thì sao?”

Lòng tôi lộp bộp một tiếng, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi từng bị bắt sao?”

Sau vài phút im lặng kì dị.

Tiểu Hắc xếp bằng ngồi dậy, oán giận nhìn tôi: “Đều tại ngươi! Chạy xa như vậy làm gì, làm ta tìm rõ lâu mới thấy!”