Chương 5

“Ta……”

“Ngươi có biết, những ngày không có ngươi ở bên, ta sống như thế nào không!”

“Xin lỗi……”

Tôi nhận sai, hỏi hắn: “Ngươi luyện được hình người là có thể ra khỏi thôn rồi hả? Sẽ không ảnh hưởng gì tới việc tu luyện chứ?”

“…… Hừ, ta mệt rồi, ta muốn đi ngủ.”

Dứt lời, Tiều Hắc nằm nhoài ra giường, nhắm mắt ngủ.

Chưa tới một giây đã ngủ!

Tôi đứng ở mép giường, nhìn Tiểu Hắc hình người, thiếu niên 1m9 đang cuộn tròn trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp, gương mặt tái nhợt, đuôi mắt phiếm hồng, chau mày ngủ.

Áo trắng, quần đen, giày thể thao, bộ quần áo cũ nát, vừa dơ vừa bốc mùi, có lẽ là nhặt được ở đâu đó.

Tiểu Hắc khóc, hắn cũng nhớ ông nội.

Khi ông nội còn trên đời, thường xuyên dẫn tôi lên núi, ôm thêm Tiểu Hắc nữa là thành một nhà đi ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi.

Trời trở lạnh sẽ dệt cho Tiểu Hắc một chiếc áo lông, tự ông mặc cái áo lên thân rắn to bự của hắn.

Khi Tiểu Hắc ngủ đông, ông nội sẽ làm cho hắn một cái giường đất, giúp hắn ngủ ấm áp hơn.

Tiểu Hắc thích nhất là bám lấy ông nội đòi ăn gà luộc, rõ ràng là rắn, lại thích ăn thịt gà, còn rất thích ăn chung với dấm nữa, ăn rất nhiều là đằng khác!

Tôi nhớ lại mà nước mắt rơi xuống, cẩn thận ngồi bên mép giường, chậm rãi nằm xuống bên cạnh Tiểu Hắc.

Dù đã tu thành hình người, cơ thể của hắn vẫn lạnh băng.

Nhưng vẫn quen thuộc như xưa.

Chúng tôi đã ngủ với nhau rất nhiều năm, nằm cạnh hắn luôn cảm thấy an tâm.

Vừa nhắm mắt lại, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên.

Tôi nhận cuộc gọi, bên kia điện thoại là giọng nam trầm thấp: “Vân Nhi, đã tìm được phương pháp giải trừ hôn ước rồi.”

“Chỉ cần đối phương nguyện ý vì em, nguyện ý hiến dâng sinh mệnh trong trận pháp, hôn ước sẽ được giải trừ.”

“Đây là biện pháp duy nhất.” Thuật pháp sư bên kia điện thoại nói.

Thuật pháp sư này là tôi tìm ở trên mạng, tốn cũng kha khá công sức.

Là một anh chàng đẹp trai, hình như còn có chút tình ý với tôi.

“Cách này khả năng không được.” Tôi nhìn sang Tiêu Hắc đang yên tĩnh ngủ.

Tiểu Hắc sẽ không vì tôi mà hiến dâng sinh mệnh, mà tôi cũng không muốn hắn chết.

“Tôi có biện pháp khiến hắn chủ động chết vì em.” Giọng nói đầu bên kia điện thoại rất lạnh lùng.

“Không cần, cảm ơn anh.”

“Em cảm thấy tôi không làm được hay là không nỡ khiến con rắn đen kia chết?”

Đương nhiên là không nỡ để Tiểu Hắc chết.

Lục Nguyên lại nói: “Trước đây tôi đã nói với em rồi, hôn ước của em với con rắn đen kia là do ép buộc tạo nên, mệnh cách của em quá kém, hắn không áp được, nhiều nhất là một năm nữa, cả hai người đều sẽ vì hôn ước mà bỏ mạng.”