Chương 7

Tôi cúi đầu, ngượng ngùng bán rẻ tiếng cười.

“Đúng đúng đúng, đều tại tôi, đại nhân đừng nóng.”

“Ta muốn ăn gà luộc!”

“Được được được, lập tức lên món ngay đây, nhưng mà đại nhân đi tắm trước cái đã, nhé?”

Mùi hương trên người hắn thật khó nói nên lời.

Sau vài phen dỗ dành khuyên nhủ của tôi, Tiểu Hắc cuối cùng cũng chịu đi tắm, tôi dạy hắn cách tắm rồi ở bên ngoài lẳng lặng chờ đợi.

Nửa tiếng sau.

Tiểu Hắc mở cửa ra, nhíu mày gọi tôi: “Tống Vân Nhi, trên người ta nhiều nước quá, làm sao bây giờ?”

Tôi vốn định lảng đi, nghe tiếng hắn gọi lại theo bản năng quay đầu lại.

Sau đó liền ngẩn ngơ.

Tầm mắt di chuyển trên thân thể sạch sẽ của nam nhân, cuối cùng dừng lại ở phía dưới.

Má……

“Hai cái?” Tôi kinh ngạc cảm thán.

Nhưng mà hình như rắn thật sự có hai cái thì phải?

“Hai cái gì cơ?” Tiểu Hắc bước đến gần.

Tôi ngồi trên giường xoay người lại, không dám nhìn hắn.

Trách tôi nghèo, thuê được mỗi cái phòng chỉ có một phòng ngủ và một phòng tắm nhỏ, trốn cũng không biết đằng trốn.

“Ngươi mặc quần áo ta vừa mua cho ngươi đi đã, lát nữa chúng ta đi ra ngoài ăn tối, ta đưa ngươi đi chơi.”

Giọng nói bất mãn của Tiểu Hắc vang lên từ phía sau: “Sao ngươi không nhìn ta?”

“Vì ngươi không mặc quần áo.”

“Trước đây ta có mặc quần áo bao giờ đâu. Ta không mặc quần áo ngủ với ngươi, ngươi cũng đâu nói gì, đến hè ngươi còn thích ôm ta ngủ nữa cơ, nói ta lạnh lạnh, ôm ngủ rất thích. Giờ ngươi nhìn cũng không thèm nhìn, ai rồi cũng khát. Tống Vân Nhi, ngươi là cái đồ phụ nữ vô tình!”

Tôi không thể nhịn được nữa: “Tại vì lúc đó ngươi chỉ là một con rắn mà thôi!”

“Rắn thì làm sao? Ta không phải rắn thì ngươi không thích ta nữa à?”

“Ngươi câm miệng cho ta! Mặc quần áo vào!”

Tôi chống nạnh quát.

Tiểu Hắc nói rất nhiều, cãi với hắn có mà cãi đến sáng mai cũng chưa xong, hơn nữa hắn còn ngang ngược vô lý vô cùng.

Nói ngắn gọn là cái kiểu tính cách phản nghịch mà người ta hay nói đấy.

Thấy Tiểu Hắc nhanh nhẹn mặc quần áo vào, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn thích màu đen nên chọn một bộ áo đen, quần đen, giày đen, sau đó ném cái áo sơ mi trắng với quần jean tôi đưa sang một bên, nhíu mày ghét bỏ: “Ta không thích bộ quần áo này.”

“Không thích cũng phải mặc, ta không có tiền mua đồ mới cho ngươi.”

“Ta có tiền.”

“Ngươi lấy đâu ra tiền?”

Tiểu Hắc hếch cằm lên, kiêu ngạo nói: “Kiếm.”

Dù tôi có gặng hỏi thế nào thì Tiểu Hắc cũng kiên quyết không chịu nói hắn kiếm tiền ở đâu ra.