Chương 4

Là một thiếu niên có mái tóc đen, dáng người cao lớn, khoảng chừng 1m9, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan thanh tú, trông ngây ngô thế nào ấy.

Hắn mặc một chiếc áo phông trắng, quần đen dài, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo.

“Tống Vân Nhi.” Hầu kết hắn lăn qua lăn lại, trong mắt tràn đầy hận ý nhưng giọng nói thì vô cùng quen thuộc.

“Tiểu Hắc?” Tôi ngơ ngác.

Giây tiếp theo, bàn tay lạnh băng bóp chặt lấy cổ tôi, giận dữ siết chặt.

Tiểu Hắc bóp rất chặt, bàn tay lạnh lẽo đặt trên cổ tôi, khiến tôi ngạt thở.

Đến khi hai mắt tôi trợn trắng, sắp gặp Diêm Vương tới nơi, hắn mới chịu buông tay.

“Tống Vân Nhi, ta thật muốn bóp ch ết ngươi!” Tiểu Hắc trong dáng vẻ thiếu niên đỏ mắt, tức giận trừng tôi một hồi lâu.

Tôi che cổ đứng ở cửa ho khan, hắn không chút khách khí bước vào trong phòng, thoải mái ngồi ở mép giường.

Tôi hoảng hốt, đóng cửa phòng lại.

Con rắn nhỏ trước kia hay lảm nhảm bên tai tôi giờ đây đã trở thành một chàng thiếu niên đẹp trai lạnh lùng, đôi mắt nhìn tôi chằm chằm, không tiếng động lên án.

Tôi ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, ngươi thật sự là Tiểu Hắc?”

Tiểu Hắc gằn giọng: “Không phải tôi thì là ai! Ngoài tôi ra còn có thằng nào khác đến tìm cô?!”

“Không có không có!”

Tôi vội xua tay, nhìn chằm chằm Tiểu Hắc, nước mắt dâng trào.

Từ khi sinh ra đến giờ, thân thiết với tôi nhất ngoài ông nội ra thì chỉ có Tiểu Hắc.

Lúc ông nội tạ thế, tôi trách Tiểu Hắc không cứu ông, rời khỏi thôn bốn năm, thực ra bây giờ cũng có chút hối hận.

Tiểu Hắc đính hôn với tôi rốt cuộc là vì kéo dài mạng sống của tôi, là ông nội và tôi ép buộc hắn.

Không chỉ tu vi của hắn giảm đi, mà còn lúc nào cũng phải chú ý đến tôi, sợ tôi liên lụy hắn.

Hắn hận tôi là phải, cứu ông nội tôi đâu phải là nghĩa vụ của hắn.

Nếu không có Tiêu Hắc, có lẽ tôi đã ch ết từ lâu rồi.

“Ngươi……”

Tôi không biết nên mở lời ôn lại chuyên cũ như thế nào.

Tiểu Hắc lại trừng mắt nhìn tôi, giọng điệu cứng đờ: “Xin lỗi.”

“Hả? Ngươi xin lỗi cái gì?” Tôi đơ người.

“Ông nội……” Tiểu Hắc quay đầu đi, tôi nhìn thấy nước mắt chảy ra từ khóe mắt hắn: “Không phải là ta không muốn cứu, ta không có đủ năng lực.”

Tôi ngơ ngác hỏi: “Không phải ngươi từng nói là với tu vi của ngươi thì cứu một người bình thường dễ như trở bàn tay sao?”

“Ta xạo vậy mà ngươi cũng tin.”

Tôi không biết nên đáp lại thế nào, tôi thật sự đã tin lời hắn nói.

Tiểu Hắc lại trừng mắt với tôi, oán hận nói: “Ngươi không chỉ tin mà còn dám trốn đi, suốt bốn năm không thèm về lấy một lần!”