Chương 3: Hoài nghi

Năm đầu tiên ở bên cạnh Bùi Việt Trạch, anh đối xử với tôi rất tốt. Tốt đến độ tôi phải hoài nghi rằng rốt cuộc anh yêu tôi nhiều thế nào.

Mỗi buổi sáng, việc đầu tiên Bùi Việt Trạch làm đó là đi qua phòng ngủ của tôi, chào tôi bằng một nụ hôn dịu dàng trên trán. Sau đó, anh sẽ đi chuẩn bị bữa sáng cho tôi và cùng tôi dùng bữa.

“Tôi không nhớ gì những chuyện trước đây, cũng không nhớ anh là ai. Tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?”

Những lần tôi hỏi như thế, Bùi Việt Trạch đều mỉm cười. Anh xoa xoa gò má tôi, nhẹ nhàng trả lời: “Có những chuyện quên đi rồi mới tốt. Em không nhớ cũng không sao, chỉ cần em nhớ rằng anh vẫn luôn yêu em là đủ rồi.”

Bùi Việt Trạch thường ra khỏi nhà lúc quá trưa, và trở về nhà lúc 18h30 tối. Trong khoảng thời gian trống này, tôi chỉ biết ở nhà một mình chờ anh về. Bù lại dinh thự của anh rất lớn, việc đi loanh quanh khám phá cũng đủ giúp tôi gϊếŧ thời gian.

Phía sau dinh thự là một nhà kính trồng rất nhiều hoa. Tôi thường nán lại đây lâu nhất, vì bên trong nhà kính ngoài hoa ra còn có một góc đọc sách được trang trí rất đẹp. Hàng chục quyển sách nằm ngay ngắn trên giá sách chính là thú vui tiêu khiển của tôi. Tôi có thể ngồi trong nhà kính hàng giờ liền, đắm chìm trong thế giới riêng mà những quyển sách ấy mang đến.

Bùi Việt Trạch nói rằng trước đây tôi rất yêu thích việc đọc sách. Toàn bộ sách trên kệ là anh cho người dịch sang ngôn ngữ mẹ đẻ của tôi, tất cả đều là phiên bản giới hạn, trên thế giới chỉ có một không hai.

“Ngôn ngữ mẹ đẻ của em là một loại ngôn ngữ cổ. Hiện nay trên thế giới không còn ai nói loại ngôn ngữ này nữa. Trước đây em vốn đã học tiếng Hoa Hạ giống như tôi, nhưng sau này trí nhớ bị tổn hại, có lẽ em đã quên rồi.”

Đúng là tôi đã quên mất rất nhiều chuyện. Nhưng thông qua những thông tin do Bùi Việt Trạch cung cấp, dường như thân thế của tôi không hề đơn giản.

Bằng chứng là, nước mắt của tôi khi rơi xuống sẽ trở thành ngọc trai. Bùi Việt Trạch nói màu của trân châu có thể thay đổi theo tâm trạng, mỗi một loại còn có những công dụng khác nhau.

Mỗi lần tôi khóc, hầu hết ngọc trai đều có màu trắng tinh. Bùi Việt Trạch nói khóc ra ngọc trai màu trắng có nghĩa là sức khỏe tinh thần của tôi đang rất tốt.

“Nhan Nhan, việc khóc thế này rất tốt cho em. Khóc mỗi ngày sẽ giúp em khỏe hơn đấy.”

Tôi rất nghe lời Bùi Việt Trạch, mỗi ngày đều sẽ khóc khoảng một giờ đồng hồ. Nước mắt của tôi sau khi trở thành ngọc trai sẽ được anh mang đi, cất giấu cẩn thận.

Năm đầu tiên tôi bắt đầu cuộc sống mới, Bùi Việt Trạch bảo bọc tôi bằng sự dịu dàng vô hạn của mình. Mỗi một ánh mắt, mỗi một hành động đều chất chứa sự ân cần đặc biệt.

Những lần Bùi Việt Trạch đưa tôi ra ngoài đi dạo, chúng tôi đều nhận được không ít ánh nhìn ngưỡng mộ từ người qua đường.

Họ nói, khi nhìn tôi Bùi Việt Trạch như thể đang ngắm nhìn mạng sống của mình. Nâng niu, trân trọng hết mức.

Tôi cũng giống như bọn họ, cũng nghĩ Bùi Việt Trạch thật sự yêu tôi rất nhiều.

Nhưng tận sâu bên trong, tôi vẫn có cảm giác dường như giữa chúng tôi tồn tại thứ gì đó. Một thứ cảm xúc rất khó tả.

Mà trong năm đầu tiên này, những ký ức mơ hồ thi thoảng lại xuất hiện chớp nhoáng trong tâm trí tôi. Giống như thước phim ngắn chỉ kéo dài vài giây.

Tôi nhìn thấy biển xanh xinh đẹp bao la rộng lớn, nhìn thấy bản thân vui đùa với những người mà tôi gọi là bạn bè nơi đáy biển sâu. Nhìn thấy những công trình kiến trúc hùng vĩ, như thể chúng thuộc về một nền văn minh khác.

Những hình ảnh tươi đẹp đó, hoàn toàn khác một trời một vực với ký ức đen tối mà Bùi Việt Trạch thi thoảng vẫn hay nhắc đến.