Chương 3

Chỉ là lúc nhìn thấy chiếc xe Phaeton khiêm tốn ở cửa sân bay, tôi có linh cảm không lành.

"Chị Đỗ à, Bắc Kinh hào phóng với hoạt động lần này nhỉ?"

"Gì chứ, máy bay hạ cánh sớm, chắc bên đó còn chưa kịp chuẩn bị xe đâu."

Vừa nghe thấy thế, sống lưng tôi dựng thẳng lên, giống như bị điện giật rùng mình.

Tôi lập tức xoay người muốn trở về đường cũ.

Đột nhiên có hai người vệ sĩ chặn đường của chúng tôi, "Giang tiểu thư, ông chủ chúng tôi chờ cô đã lâu. Xin cô hãy đi cùng chúng tôi."

"Ông chủ chúng tôi là Thẩm Tiêu của nhà họ Thẩm Bắc Kinh."

Vừa nghe nói vậy, Đỗ Lam khϊếp sợ, sau đó ủ rũ, "Chị đã bảo cô đừng mắng Thẩm Tiêu rồi mà, cô xem, bây giờ bị người ta tìm tới cửa rồi đó."

"Tôi không đi!" Tôi lùi lại một bước muốn rời đi.

Cửa xe Phaeton đột nhiên mở ra, bên trong có một người đàn ông mặc áo gió màu đen ngồi ở ghế sau, trong tay cầm tràng Phật.

Anh đeo kính, quay đầu nhìn về phía tôi, đôi môi không có huyết sắc khẽ mở ra, "Yêu Yêu, chơi đủ chưa?"

Ngồi ở ghế sau, tôi nhắm mắt tự mắng bản thân mình.

Rõ ràng tôi là một người không sợ trời không sợ đất, vậy mà trước mặt Thẩm Tiêu, cái miệng và cái chân này lại không nghe lời tôi?

Tôi vỗ vỗ đôi chân đang run rẩy, thầm mắng bản thân không có tiền đồ.

Không phải chỉ là đàn ông thôi sao, có gì đâu mà sợ.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, tôi nhìn Thẩm Tiêu không có phản ứng gì, sau đó lặng lẽ cầm điện thoại lên nhìn.

Vừa nhìn một cái, tôi suýt thì bị dọa chết.

[Tiểu hoa đán Giang Yêu Yêu có con riêng.]

Tôi vội vàng tắt điện thoại di động, có tật giật mình nhìn thoáng qua Thẩm Tiêu.

Thẩm Tiêu nhắm mắt lại, giống như biết tôi đang làm gì, "Sao? Chuyện con riêng bị lộ rồi?"

"Gì, gì mà con riêng chứ, truyền thông viết lung tung thôi, đó là con của anh chị dâu tôi."

Anh trầm mặc, lấy điện thoại ra không biết là xem gì, sau đó bất thình lình nói, "Trông giống em."

"Ừ, đúng vậy, cháu giống cô chẳng phải là chuyện bình thường sao?"

Anh đang xem bài viết đó à?

Tôi lặng lẽ nhìn thoáng qua điện thoại của Thẩm Tiêu, anh đột nhiên thu máy lại, "Đúng vậy, là chuyện bình thường, em nói đúng."

Khoảnh khắc màn hình bị khóa, tôi nhìn thấy hình nền điện thoại của anh.

Là một người phụ nữ mặc sườn xám.

Cô hai Quý Như Du nhà họ Quý là tiểu thư khuê các, đoan trang tri thức, nên chắc ảnh nền đó là Quý Như Du phải không?

Tâm trạng của tôi không hẳn là buồn, nhưng tóm lại là hơi phức tạp.

Vậy nên, rốt cuộc là anh có tin đó không phải là con của tôi không?