Chương 2

Tôi nhổ hạt nho, khinh thường nói, "Em nói chị nghe, loại người cấm dục như Thẩm Tiêu bỗng nhiên đính hôn, chắc có lẽ là bị lừa hôn đấy!"

"Hừ! Ai cũng nói Thẩm Tiêu cấm dục! Là cấm dục đấy! Không hứng thú với bất cứ thứ gì." Người đại diện Đỗ Lam nghiến răng nghiến lợi, "Thẩm Tiêu làm gì cô mà sao cô hung dữ thế hả."

Bàn tay đang cầm nho khựng lại, vội vàng nhét hai quả nho vào miệng, "Em không quen biết anh ta, anh ta làm gì được em chứ? Chỉ là chướng mắt loại người đạo đức giả này thôi."

"Cô! Giang Yêu Yêu chị nói cho cô biết, cô đến Bắc Kinh không được nói lung tung như vậy. Nếu truyền đến tai cậu thái tử, ngay cả chết như thế nào cô cũng không biết đâu."

"Biết rồi, không nói anh ta đạo đức giả là được chứ gì."

"Giang Yêu Yêu, chị không hiểu. Không phải lúc trước cô sống chết cũng không muốn tới Bắc Kinh tham gia hoạt động sao, sao lần này lại đồng ý nhanh thế?"

"Em…" Tôi dừng một chút, "Đương nhiên là để kiếm tiền mua sữa bột cho Lạc Lạc và Kỳ Kỳ nhà em rồi."

"Được rồi, lúc nào cũng là câu này, cũng không biết hai đứa nhỏ có thể ăn được bao nhiêu."

Tôi cười ha ha.

Người không có con thì không hiểu đâu, nuôi con rất tốn tiền, huống chi nhà tôi còn có hai đứa.

"Nhưng chuyện cô có con tốt nhất nên giấu cho kĩ, nếu không để lộ chuyện cô chưa chồng đã mang thai thì cô cũng không cần lăn lộn trong giới giải trí nữa đâu."

"Biết rồi mà!"

Nếu bị lộ thì tôi sẽ ch.ết thảm lắm.

Đỗ Lam đứng dậy, "Cũng không biết thằng khốn nào có phúc như vậy, có thể khiến cô cam tâm tình nguyện sinh con, hơn nữa còn là hai đứa."

Tôi cười ha ha.

Đỗ Lam không biết, thằng khốn kia chính là người mà chị ấy vừa mới khen ngợi đấy.

Ngày tôi đi Bắc Kinh tham gia hoạt động không chỉ trùng vào ngày đính hôn với Thẩm Tiêu mà còn trùng luôn khách sạn nơi Thẩm Tiêu đính hôn.

Tôi cũng không biết vì sao cậu thái tử nhà họ Thẩm không đính hôn ở trang viên nhà mình mà lại ở trong khách sạn.

Lúc tôi còn đang do dự có nên đi hay không, Đỗ Lam đã kéo tôi lên máy bay, "Tiền phạt vi phạm hợp đồng có thể khiến cô táng gia bại sản đấy, rồi cô và con cô cũng ngủ ngoài đường luôn."

Tôi nghĩ ban ngày đính hôn có lẽ sẽ rất bận, hơn nữa Thẩm Tiêu đã đính hôn, chắc đã sớm quên mất tôi rồi.

Vậy nên tôi thoải mái chờ đợi máy bay hạ cánh.

Bởi vì mua vé khoang hạng nhất nên khi vừa xuống máy bay, chúng tôi được nhân viên dẫn ra khỏi sân bay.