Chương 7: La Thiếu Kiệt tìm tới (Phần 1)

Tô Dịch Thần cởϊ qυầи áo của anh rồi tắm rửa, bé con dùng một cái chậu lớn có mấy con vịt con màu vàng trong đó, một lúc sau, trong phòng tràn ngập tiếng cười của hai người.

Tắm xong, Tô Dịch Thần vừa ôm bé con còn đang bốc hơi bằng chiếc khăn tắm đi ra, lại nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa, anh đặt Tô Tiểu Bảo lên ghế sô pha.

Nhìn ra qua mắt mèo ở cửa, đối mặt với anh là một khuôn mặt đẹp trai.

Tô Dịch Thần giật mình, ngay lập tức bị dọa cho hoảng sợ. Anh bế Tô Tiểu Bảo đang mê man vào phòng ngủ, giấu bé vào trong giường rồi nói: “Con ở yên đây, đừng cử động cho đến khi ba ba quay lại.”

Tiếng gõ cửa vang lên không ngừng, ngoài người đàn ông ngoài cửa còn có hai vệ sĩ mặc đồ đen, đeo kính râm, đứng đó như thần giữ cửa.

Tô Dịch Thần không dám mở cửa, hỏi vọng ra ngoài: "Ai đó? Anh đang tìm ai?"

"Tôi là Lạc Thiếu Kiệt."

Từ "Lạc Thiếu Kiệt" xẹt qua trái tim của Dịch Thần, khiến anh cảm thấy hơi khó chịu.

Anh xoa xoa ngực, lại nói: "Tôi không biết ai tên Lạc Thiếu Kiệt, khuya rồi không có việc gì liền không mở cửa."

Người ngoài cửa im lặng thật lâu bỗng lên tiếng: "Tô Dịch Thần, mở cửa."

Giọng nói của Lạc thiếu Kiệt mang theo ngọt ngào cùng dễ chịu, giống như dòng nước mát trong suối, nhưng nó lại lộ ra một tia đe dọa.

Tô Dịch Thần lại càng không thể mở cửa, bé cưng là con của anh, anh sẽ không giao nó cho bất kỳ ai.

"Tôi không quen anh, cho nên không thể mở cửa."

"Là chuyện của Lạc Ly, cậu là thầy giáo của nó, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy nói chuyện qua cửa sao?"

Ngoài cửa, Lạc Thiếu Kiệt không vội, hắn chắc chắn Tô Dịch Thần sẽ mở cửa.

Quả nhiên, một lúc sau, tiếng khóa cửa vang lên, nhưng chỉ bị mở ra một khe hở nhỏ.

Một đôi mắt cẩn thận nhìn ra từ bên trong, Tô Dịch Thần rụt rè nhìn Lạc Thiếu Kiệt, sau đó quay đầu nhìn qua hai người còn lại.

Lạc Thiếu Kiệt phất tay yêu cầu hai người họ lui ra trước.

Lúc này Tô Dịch Thần mới khẽ mở cửa, hỏi Lạc Thiếu Kiệt: "Anh có phải là cha của Lạc Ly không?"

Lạc Thiếu Kiệt ánh mắt âm trầm, nhìn chằm chằm Tô Dịch Thần: "Làm sao vậy? Không thể mời tôi vào nhà sao?"

Vì đây là cha của Lạc Ly, Tô Dịch Thần không còn cách nào khác ngoài nói chuyện với hắn ta, anh mở cửa mời hắn vào.

Lạc Thiếu Kiệt đi vào, ngồi trên ghế sô pha rồi nhìn vào phòng khách nhỏ, khi đôi mắt hắn quét qua mấy đồ chơi trẻ em trên bàn cà phê, dường như hắn hơi tập trung.

Tô Dịch Thần rót cho hắn một tách trà hoa nhài, thu dọn đồ chơi trên bàn: “Trong nhà có chút lộn xộn, mong Lạc tiên sinh đừng để bụng.”

Nghe anh gọi mình là Lạc tiên sinh, cái danh xưng lạnh lùng và xa lạ, Lạc Thiếu Kiệt cau mày khó chịu.

"Em sống ở đây sao? Đang ở một mình?" Lạc Thiếu Kiệt đột nhiên hỏi.

Tô Dịch Thần mơ hồ gật đầu, không muốn nói cho hắn biết về sự tồn tại của Tiểu Bảo: "Lạc tiên sinh, chúng ta hãy nói về tình hình của con trai anh trước được không?"