Chương 6: Đứa trẻ ngoan không quậy khóc

Nguyên Thanh Nhi trước đây đã nghi ngờ liệu có phải Tô Dịch Thần mang dòng máu ngoại lai hay không, nhưng bản thân anh ấy đã nói không.

Tô Dịch Thần hơi khó hiểu, không phải anh muốn nghi ngờ, nhưng anh thực sự rất bất ngờ khi thấy nam nhân trông giống hệt Tiểu Bảo hôm nay, thật sự có hai người trông giống nhau như vậy trên thế giới sao?

Vậy mối quan hệ giữa mẹ của Tiểu Bảo và người đàn ông là gì? Tiểu Bảo thực sự thuộc về người đàn ông đó, còn anh chỉ là người nhận nuôi?

Tô Dịch Thần nghĩ ra rất nhiều khả năng, cho đến khi có động tĩnh sau cánh cửa, hai người quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Tiểu Bảo đang đứng sau cửa kính, mà họ không biết bé con đã nghe được bao nhiêu.

Thấy hai người lớn đang nhìn mình, Tô Tiểu Bảo quay người bỏ chạy.

“Tiểu Bảo!” Tô Dịch Thần đuổi theo bé con ra ngoài.

Trong phòng ngủ, Tô Tiểu Bảo ưỡn mông, hai tay che mắt, vùi đầu vào gối khóc.

Tô Dịch Thần bế bé con trong lòng lật người lại, đứa nhỏ đã khóc đến mức nước mắt giàn giụa, giãy dụa không được đành để Tô Dịch Thần ôm vào lòng.

"Ba ba nói con không phải con của ba nữa, con không muốn ba ôm con!"

Tô Dịch Thần buồn rầu, anh ôm chặt lấy bé con không buông, anh cảm thấy hơi hối hận, từ khi mất trí nhớ, đứa bé vẫn luôn rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ gây rắc rối cho anh.

Anh nhớ lần đầu tiên khi anh xuất viện, bé con một mình ngồi đợi trên băng ghế, không khóc cũng không quấy, bác sĩ nói anh lúc anh chưa ra, đứa bé đã ở đó chờ anh.

Bé con luôn ỷ lại vào anh, làm sao anh lại có thể nói ra một điều như vậy.

Tô Dịch Thần rất khó chịu, ôm bé con ngồi trên giường dỗ dành nó, hôn lên đôi mắt đỏ hoe vì khóc của nó: "Là lỗi của ba, ba không nên nói như vậy, bé cưng tha lỗi cho ba nhé."

Bất cứ ai mới ở độ tuổi đôi mươi cũng sẽ hoảng hốt khi đột nhiên biết mình có con trai. Hơn nữa, ký ức của Tô Dịch Thần vẫn luôn trống rỗng, anh không có người thân cũng chẳng có nhà, anh phải đi làm như không có chuyện gì xảy ra để kiếm tiền nuôi gia đình. Anh đã thực sự rất sợ hãi, nhưng không dám thể hiện điều đó trước mặt bọn trẻ.

“Bé cưng ngoan đừng khóc nữa.” Tô Dịch Thần nhẹ nhàng xoa xoa đầu con trai.

Tô Tiểu Bảo cũng ở bên cạnh Tô Dịch Thần, cảm nhận được nỗi buồn của ba ba nhà mình, đưa bàn tay nhỏ bé chạm vào đôi mắt đẫm lệ của anh, nhẹ nhàng nói: "Ba cũng đừng khóc."

Cảm xúc của trẻ con đến rồi đi rất nhanh.

Sau khi Nguyên Thanh Nhi rời đi, Tô Dịch Thần rửa dâu tây cho con trai rồi mở phim hoạt hình cho bé con xem.

Sau đó, anh thu dọn phòng khách và nhà bếp, rồi đi vào phòng tắm pha nước ấm vào bồn. Chuẩn bị xong, anh thò đầu ra ngoài gọi bé con, Tô Tiểu Bảo mặc dù rất luyến tiếc phim hoạt hình nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy đi vào phòng tắm.