Chương 8: La Thiếu Kiệt tìm tới (Phần 2)

Anh cầm ba lô của mình, lấy ra một vài tờ giấy vẽ rồi đưa cho Lạc Thiếu Kiệt.

“Những thứ này đều do Lạc Ly con trai anh vẽ.” Màu sắc trên tranh phần lớn là đỏ và đen, mỗi bức đều buồn bã u ám.

Biểu cảm của Tô Dịch Thần rất nghiêm túc: "Mặc dù có chút đột ngột, nhưng thế giới của trẻ con nên là thế giới trong sáng nhất. Tôi nghĩ anh cần chú ý vấn đề tâm lý của Lạc Ly."

Lạc Thiếu Kiệt lặng lẽ nhìn bức tranh mà không nói gì.

“Vợ anh…” Nói giữa chừng, Tô Dịch Thần cảm thấy nói xấu sau lưng người khác không hay chút nào: “Bạn học Lạc dường như đang thu mình lại, tôi nghĩ có chút liên quan đến gia đình, Lạc tiên sinh, tôi nghĩ anh cần dành nhiều thời gian chăm sóc Lạc Ly nhiều hơn."

Lạc Thiết Kiễn vẫn không nói gì, nhưng vào lúc này, hắn ta đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nặng nề của hắn mang đến cho anh một áp lực vô hình.

Hắn đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, tùy ý ném bức tranh lên bàn, nói: "Cậu thật hào phóng."

Nụ cười này có chút giễu cợt.

Tô Dịch Thần cau mày, cho rằng hắn ta cảm thấy mình đang xen vào cuộc sống của bọn họ, vậy nên anh nhẫn nhịn nói: "Trẻ con ở độ tuổi này rất nhạy cảm, người nhà nên chú ý nhiều hơn. Anh cứ phớt lờ như vậy sớm muộn gì cũng làm hỏng bé!"

Cuộc cãi vã trong phòng khách khiến cửa phòng ngủ mở ra một vết nứt nhỏ, Tô Tiểu Bảo lén lút ôm con búp bê nhìn ra ngoài.

Lạc Thiếu Kiệt dựa vào ghế sô pha, không kiên nhẫn nghiêng đầu: "Em bao nhiêu tuổi rồi? Em thì biết cái gì?"

Bình thường, đó là dấu hiệu cho thấy sự kiên nhẫn của hắn đã dần cạn kiệt, mà hắn có thể nói chuyện một cách bình tĩnh như vậy chỉ vì người đối diện là Tô Dịch Thần.

Nhưng từ góc nhìn của Tô Dịch Thần, hành vi của Lạc Thiếu Kiệt có phần vô trách nhiệm! Anh không nhịn được nói: "Tôi thật sự không hiểu việc gia đình của anh, nhưng với tư cách là một giáo viên, tôi vẫn phải nói rằng bọn trẻ từ khi sinh ra đã phải được nuôi dạy cho tốt. Con cái không phải mèo cũng không phải chó, chúng mong manh hơn anh nghĩ."

“Tô Dịch Thần, câm miệng!” Lạc Thiếu Kiệt lạnh lùng cắt ngang, đứng dậy cúi đầu nhìn Tô Dịch Thần: “Tôi không có kiên nhẫn cùng em chơi trò gia đình, em đã trở về, vậy thì đi cùng tôi!”

Hai chân thẳng tắp, ánh mắt sắc bén chứa đầy ác ý, Tô Dịch Thần như bị bao phủ trong bóng tối của hắn, lộ ra vẻ yếu ớt bất lực.

"Anh biết tôi?" Tô Dịch Thần luôn cảm thấy thái độ của người này đối với mình rất kỳ quái, chậm rãi nói: "Mấy ngày trước tôi bị thương ở đầu, quên mất rất nhiều chuyện, nếu như anh biết tôi, có thể nói cho tôi biết một số chuyện trước kia không?"

Những gì anh nói đều là sự thật, nhưng trong tai của Lạc Thiếu Kiệt, hắn cảm thấy anh đang tìm cớ để trốn tránh.

Lạc Thiếu Kiệt hoàn toàn mất kiên nhẫn, sải bước tới, không nói một lời, nắm lấy tay Dịch Thần, kéo anh về phía cửa.