Chương 18: Dường như, thật sự là bị mất trí nhớ

"Tôi đúng là có chút say." Lúc Lạc Thiếu Kiệt đến đây, trong lòng hắn tràn đầy lời muốn nói với anh, nhưng khi thật sự đứng trước mặt người trong lòng, hắn lại không nói ra được lời nào.

“Mấy năm nay… em có khỏe không?” Lạc Thiếu Kiệt hỏi một câu ngu ngốc đến nỗi Tô Dịch Thần nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Anh bật cười, giống như bị hỏi một câu rất xấu hổ, anh vuốt nhẹ mũi mình một cái: "Những chuyện này tôi thật sự không nhớ."

Anh bị mất trí nhớ, anh thực sự hoàn toàn không nhớ những điều này, nhưng tại sao Lạc Thiếu Kiệt lại đột nhiên hỏi như vậy?

"Đúng vậy, tôi vậy mà quên mất em mất trí nhớ." Lạc Thiếu Kiệt cười tự giễu, nụ cười đầy bất đắc dĩ hòa lẫn với bi thương, hắn vốn mang dáng vẻ tuấn mỹ nho nhã, khắp người đều toát lên khí chất thư sinh, khiến cho nụ cười này lại càng thêm bất đắc dĩ, làm người ta có chút tự hỏi liệu khuôn mặt kia con người kia có thật hay không.

Trái tim của Tô Dịch Thần hơi nhói lên khi thấy hắn như vậy.

“Anh quen tôi từ trước, phải không?” Ngay từ đầu, Tô Dịch Thần đã cảm thấy thái độ của Lạc Thiếu Kiệt dành cho anh rất kỳ quái, con trai của anh lại có tướng mạo giống như được đúc ra từ một khuôn với hắn: “Anh biết cái gì nói cho tôi biết đi! "

Lạc Thiếu Kiệt liếc nhìn hai bàn tay đang siết chặt của mình, mím chặt môi, ánh mắt cũng dần bình tĩnh lại: "Yên tâm, tôi sẽ nói cho em biết tất cả những gì em muốn biết."

Trong nhà, Tô Tiểu Bảo đã ngủ, Tô Dịch Thần đắp chăn cho bé con, nhẹ nhàng đóng cửa lại đi ra ngoài.

Trong căn phòng cho thuê nho nhỏ, Lạc Thiếu Kiệt nhìn ngắm xung quanh, một góc của giấy dán tường màu hồng bị rơi ra để lộ bức tường bong tróc bên trong, trong phòng khách không lớn lắm có rất nhiều đồ chơi trẻ em, chẳng hạn như xe ba bánh của trẻ em, tranh tô màu bảng và giá sách nhỏ màu vàng trên ghế sofa quần áo và mũ ...

“Em định cứ để con sống ở nơi như thế này à?” Hắn hít một hơi thật sâu rồi nhìn qua Tô Dịch Thần.

Tô Dịch Thần dường như có thể nghe thấy sự chua chát trong giọng nói của hắn ta, xấu hổ nói: "Thật ra thì cũng không sao. Nhà cho thuê dù có hơi nhỏ, nhưng tôi đã quen với việc sống cùng con trai ở đây, cũng không có gì bất tiện."

Lạc Thiếu Kiệt chăm chú nhìn anh, ánh mắt phức tạp, tính khí của người này thực sự không có một chút thay đổi nào từ khi còn nhỏ đã như vậy rồi.

Làm thế nào em ấy lại có phát triển ra loại tính cách bướng bỉnh như vậy? Kỳ thực trong lòng nhất định là sợ hãi, từ nhỏ đã nhát gan, xem phim ma xong không dám ngủ một mình.

Lúc trước anh chỉ hận không thể bám lấy hắn ba trăm sáu mươi ngày, hắn sẽ cõng đi đến bất cứ đâu.

Anh gầy đi rất nhiều, da cũng đen đi, vừa rồi khi Lạc Thiếu Kiệt nắm tay anh, bàn tay ấy đầy vết chai sần.

Rõ ràng là đang không vui, vậy tại sao vẫn còn phải nói cười?