Chương 19: Em là người yêu của anh (Phần 1)

Đến cuối cùng, kẻ khốn nạn nhất lại chính là bản thân Lạc Thiếu Kiệt, rõ ràng đã nói sẽ bảo vệ anh thật tốt, nhưng vẫn để anh rơi xuống biển rồi biến mất...

Hắn nhìn Tô Dịch Thần, đôi mắt lạnh lùng giờ đây lại có chút ươn ướt.

"Thật sự xin lỗi..." Tôi thực xin lỗi vì đã không thể bảo vệ em.

Tô Dịch Thần cảm nhận được sự tuyệt vọng của hắn, hắn hoảng sợ: “Này, Lạc Thiếu Kiệt, anh đang khóc à?"

Trong vài giây hắn dường như không thể khống chế được cảm xúc của mình, Lạc Thiếu Kiệt nhắm mắt lại rồi mở ra, hai mắt đã đỏ bừng, cảm xúc một lần nữa được hắn cất giấu cẩn thận.

“Nếu em đã mất trí nhớ, thì nhất định đã quên quá khứ của chúng ta, nhưng anh sẽ từ từ nói cho em biết.” Hắn vươn tay vuốt ve gương mặt Tô Dịch Thần: “Anh nói cho em biết, Tô Dịch Thần là người yêu của anh.”

Diễn biến của sự việc vượt xa những gì Tô Dịch Thần có thể tưởng tượng, phản ứng của đại não không theo kịp thân thể, đến lúc lấy lại tinh thần phát anh mới phát hiện bản thân đã lùi về sau mấy bước, lập tức bị kí©h thí©ɧ: "Lạc Thiếu Kiệt, có phải anh đang đùa tôi?"

Tô Dịch Thần nhìn chằm chằm vào hắn, hy vọng có thể nhìn thấy dấu vết của một trò đùa trên khuôn mặt hắn ta.

Nhưng ánh mắt của Lạc Thiếu Kiệt lại nghiêm túc hơn bao giờ hết, hắn ta chậm rãi bước về phía trước, Tô Dịch Thần lảo đảo lùi lại: "Đừng đến gần tôi!"

Lạc Thiếu Kiệt tiếp tục bước đến, cho đến khi hắn ta giam anh giữa bức tường và cơ thể hắn, Tô Dịch Thần đỏ mặt: "Lạc Thiếu Kiệt, anh điên à?"

“Suỵt!” Lạc Thiếu Kiệt đặt một ngón tay lên khóe môi: “Em muốn đánh thức đứa nhỏ sao?”

Tô Dịch Thần tức đến nghiến răng, cơ thể chỉ có thể tận lực dán vào tường, lúc anh quay đầu đi, một ngón tay trắng nõn mảnh khảnh nắm quai hàm anh ép nó phải quay lại.

Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Lạc Thiếu Kiệt tràn ngập dáng vẻ hoảng sợ của Tô Dịch Thần, đặc biệt là đôi mắt giống như hai viên ngọc bích đó, mỗi cái cau mày mỗi cử động đều lộ ra sự thuần khiết và hoạt bát, đây chính là Thần Thần của hắn.

Hắn đột nhiên cúi đầu xuống, cảm nhận hai khuôn mặt càng ngày càng gần, trước ngực dường như có thêm một lực chống cự nho nhỏ.

Đặt tay lên ngực Lạc Thiếu Kiệt, cặp lông mi của Tô Dịch Thần không ngừng lay động như cánh bướm dập dờn, lộ rõ sự hoảng sợ của anh.

Anh hơi cụp mắt xuống, thỏ thẻ nói: "Chúng ta làm như vậy là sai rồi."

Lạc Thiếu Kiệt im lặng một lúc: "Tại sao?"

Tô Dịch Thần run run ngón tay, toàn thân đều bị Lạc Thiếu Kiệt phủ lên, cắn môi thấp giọng nói: "Anh đã kết hôn rồi."

Lạc Thiếu Kiệt không nhúc nhích, ánh mắt thâm trầm rơi vào trên mặt anh: "Vậy nếu tôi chưa kết hôn thì sao?"

Nói xong, hắn đột ngột hôn lên môi anh, không hề báo trước, Tô Dịch Thần mở to mắt đầy kinh ngạc, cơ thể trước mắt anh dù có bị đẩy thế nào cũng không nhúc nhích, chỉ cần Lạc Thiếu Kiệt không tránh ra, Tô Dịch Thần chỉ có thể bị động chịu đựng.