Chương 17: Chuyện cũ đã qua (Phần 6)

Ông còn biết làm gì hơn bây giờ, cứ tiếp tục như vậy thì mọi chuyện càng phức tạp hơn gấp bội! Không có gì là Lạc Thiếu Kiệt - một kẻ mất trí, không thể làm được, những năm qua họ đã nhìn thấy quá nhiều thủ đoạn của Lạc Thiếu Kiệt, chỉ những chuyện đấy đã khiến họ thực sự sợ đến mức tái mặt!

Sau khi tiễn hai người đi, Lạc Thiếu Kiệt quay người đi lên lầu, nhưng bên ngoài lại có người bước vào.

Quản gia: "Là thư ký Lý."

“Không gặp.” Hôm nay tâm tình hắn không tốt, vậy mà từng người một vội vàng như hận không thể chọc vào ổ kiến lửa này nhanh hơn.

Quản gia: "Nghe nói người hắn phái đi để điều tra, đã có kết quả xong."

Ngay khi Lạc Thiếu Kiệt dừng bước, người quản gia lập tức hiểu ý quay lại để thư ký Lý vào.

Đi vào thư phòng, Lạc Thiếu Kiệt mở báo cáo chẩn đoán của bệnh viện ra: "Mất trí nhớ tạm thời? Ý cậu là gì?"

Thư ký Lý: "Tôi đã hỏi bác sĩ hôm đó chẩn đoán cho Tô tiên sinh. Khi cậu ấy đến, Tô tiên sinh đã bị đập vào đầu và hôn mê, sau khi tỉnh dậy thì không nhớ gì cả."

Lạc Thiếu Kiệt sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc: "Cho nên em ấy thực sự mất trí nhớ?"

Thư ký Lý cân nhắc trong lòng một chút, dứt khoát nói: "Tô tiên sinh còn có một đứa con trai, mấy năm gần đây cậu ấy luôn ở một mình với con trai."

“Em ấy không có kết hôn?” Lạc Thiếu Kiệt trên mặt tràn đầy kinh ngạc.

Thư ký Lý lắc đầu: "Còn chưa chắc chắn. Thông tin của cậu ấy trống rỗng, ngay cả thông tin cơ bản về công dân cũng bị xóa, bây giờ có lẽ khó mà đào sâu được."

Bị xóa? Lạc Thiếu Kiệt đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt u ám, Thần Thần, rốt cuộc khi đó em đã phải trải qua những gì...

Khoảng tám giờ tối, Lạc Thiếu Kiệt đỗ xe ở dưới tầng chung cư mới Tô Dịch Thần đang ở.

Căn phòng còn sáng đèn ở tầng ba là nơi ở của Tô Dịch Thần, hắn đứng dựa vào cửa xe, nhìn ngắm mấy ngôi sao trên bầu trời đêm.

Rít một hơi thuốc, khói cay xè cổ họng làm hắn ho sặc sụa.

“Lạc Thiếu Kiệt?” Đột nhiên có một tiếng gọi khẽ.

Lạc Thiếu Kiệt quay đầu lại, không biết từ lúc nào Tô Dịch Thần đã đứng dưới lầu với hai túi rác trên tay.

“Thật sự là anh à.” Tô Dịch Thần nhìn rõ ràng, đi tới, ngửi thấy mùi khói nồng nặc, anh ho khan hai tiếng: “Anh đứng đây hút thuốc làm gì mà không về nhà?”

Anh vẫn như trước, không ngửi được mùi khói thuốc, ngửi thấy liền ho khan.

Lạc Thiếu Kiệt dập tắt điếu thuốc, đột ngột đi về phía anh, anh còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn ôm vào lòng.

Nó có mùi hơi giống mùi khói, nhưng lại giống mùi cỏ trong trẻo từ cơ thể của Lạc Thiếu Kiệt hơn.

Tô Dịch Thần hơi sửng sốt một chút, giơ tay đẩy người nọ ra, đi hai ba bước liền quay đầu nhìn lại: "Lạc tiên sinh? Anh say sao?"

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Lạc Thiếu Kiệt hơi cúi đầu, bóng của hắn kéo dài thật dài in đậm trên mặt đường khu chung cư.