Chương 14

Ngày hôm sau tôi muốn tới công ty giải quyết một số việc, không muốn tránh né mà tới thẳng phòng làm việc của Khương Miểu ngồi một chút. Quả nhiên vừa thấy tôi, Khương đại tiểu thư liền cười rất kỳ quái. Ân, chính xác đó, là ngoài cười nhưng trong không cười, đầu tiên là nhìn từ trên xuống dưới đánh giá tôi một phen, không thèm nói gì, chậm rì rì mà sửa sang lại văn kiện, khiến da đầu tôi run cả lên.

Nếu như là trước kia thì chẳng có vấn đề gì nghiêm trọng cả, dù sao nàng cùng lắm chỉ là người lãnh đạo trực tiếp của tôi thôi, cắt lương thì cắt, tôi chịu đựng đủ rồi, tiền lương cũng không phải là do nàng phát nữa. Khi tan việc chúng tôi chỉ là người xa lạ của nhau.

Nhưng lúc này đây chúng tôi tựa hồ còn có loáng thoáng một chút tình bằng hữu nữa, kết quả là tôi dường như còn có nghĩa vụ, trách nhiệm chia sẻ đời tư một chút với nàng.

Âm thầm hít sâu một hơi, tôi nghĩ tới câu một vị tiền bối từng nói, “Trong công việc, duy trì quan hệ công việc đơn thuần là tốt nhất, một khi có việc riêng tư xen vào, sẽ không có lợi chút nào cả, nói tóm lại, phiền hà sẽ càng nhiều thêm.” Ha, đúng vậy, nhất là khi áp dụng với người lãnh đạo trực tiếp của bạn đó.

Lại nhẹ thở dài một hơi, tôi bỗng phát hiện thời gian gần đây tôi rất thường xuyên thở dài, thậm chí có thể vượt qua tổng số lần từ khi tôi sinh ra tới nay. A, nói như thế cũng không phải là để khoe quá khứ của tôi may mắn thế nào a, không phải bận tâm việc gì cả, khi tôi lớn lên cũng có phiền não giống người bình thường thôi, chẳng qua là do dung lượng bộ não rất nhỏ, nên tôi rất ít khi lo lắng suy nghĩ mấy vấn đề này, cha mẹ lo lắng cho tôi rất nhiều, hai người cảm thấy tôi là một tiểu hài tử mãi không lớn được, không thể chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu mà bọn họ trăm phương ngàn kế muốn đem tôi về nhà, nhưng đáng tiếc, họ vẫn chưa được toại nguyện.

Nhưng thời gian ngắn gần đây, không biết vì sao tư tưởng tôi bắt đầu “Phức tạp” lên, nghĩ đến nhiều việc hơn, cũng “Đa sầu đa cảm” hơn, mỗi ngày động bất động đều thở dài thở ngắn một lần, cảm thán thế sự vô thường, nhân gian nhiều chuyện, có lẽ mình đã trưởng thành thật rồi. Ba mẹ ở nhà trông thấy được cảnh này, không biết là sẽ vui hay là rầu đây?

Hơn nữa, dường như tôi cũng bắt đầu chú ý đến cách ăn mặc của mình, lúc trước thường một tuần mới thay áo khoác, bây giờ cũng bắt đầu chịu khó một ít, mặt mũi cũng trang điểm một chút. Các bằng hữu cười bảo tôi “Ý thức nữ tính” rốt cục cũng thức tỉnh, nhưng mà tỉnh lại đã quá trễ rồi.

Tôi biết nguyên nhân là vì bị Khương Miểu và Hạ Tuyết kí©h thí©ɧ, hai nàng mỗi ngày ăn mặc, trang điểm đều xinh đẹp thì không nói đi, nhưng luôn đả kích tôi, “Thiên Tình, quần áo ngươi nhìn ngứa mắt quá, mau đi thay ra đi!” “Trời ạ, Lam Thiên Tình, đây là quần áo ngươi mới mua đó sao? Ngươi ăn thức ăn chứa chất gì vậy a? Đừng đi ra ngoài mà nói ngươi là nhà thiết kế đó nha!” “Thiên Tình, chúng ta ở quảng trường XXX, thấy được bộ quần áo quê quê rất giống ngươi, mau lại đây thử xem!”

Cứ như vậy, ngăn qυầи ɭóŧ của tôi vốn khá trống rỗng, liếc mắt một cái là có thể nhìn đến đáy, dần dần cũng nhiều lên. Thỉnh thoảng sáng sớm tôi cũng ngơ ngác mà nhìn tủ quần áo đã khá đầy của mình, cũng sẽ suy nghĩ xem hôm nay mặc thế này có đẹp hay không nữa, không khỏi có chút hoài niệm mấy bộ quần áo trước đây, luôn tuỳ ý cầm đại một bộ chạy vào phòng tắm cho đỡ mất thời gian.

Nghĩ đến hai nàng bình thường luôn “Chiếu cố” tới tôi, có đập chết tôi cũng không dám tỏ thái độ gì, ôn tồn mà giải thích, “Ngày hôm qua tôi với bạn cũ gặp mặt, không nói chuyện nhiều được với các ngươi a.”

Khương Miểu nhướng một bên lông mi, “Bạn cũ? Bạn cũ của ngươi tình cảm dạt dào quá, ở giữa đường mà ôm nhau a!”

Trời ạ, vì sao mà tôi lại không phát hiện Khương Miểu tiểu thư là một người nhiều chuyện, bà tám như thế chứ? Tôi vẫn luôn xem nàng là thần tượng: không quan tâm việc của người khác, cũng không quan tâm người khác nói gì về mình, cứ lo mà sống cuộc sống của mình thôi.

Nhưng bây giờ Khương đại tiểu thư cũng không làm cho tôi thất vọng, cứ mặc người khác nói nàng ba hoa chích choè, sống không an phận, phấn khích tuyệt luân, đại tiểu thư chưa bao giờ cãi lại nửa câu, tự mình tự sống rất tự nhiên, không quan tâm miệng lưỡi luôn cay độc của người đời. Tôi cảm thấy một nữ tử vĩ đại phải là như thế, sống vui vẻ, cũng không làm hại người khác.

Nhưng tôi thoáng nhíu mày, sao đột nhiên nàng lại có hứng thú với kẻ hèn này thế? Suy nghĩ một chút, từ khi Hạ Tuyết về nước, số lần hẹn hò với nam nhân của Khương Miểu bị giảm mạnh, ai nha, không phải là do giá thị trường của Khương Miểu tiểu thư bắt đầu hạ rồi, nên nàng tính trêu cợt người đáng thương như tôi đây để gϊếŧ thời gian a?

Trong lòng run lên một chút, nhưng vẫn tất cung tất kính mà hồi đáp, “A, người bạn kia uống nhiều quá, hơn nữa từ hồi đại học anh ta đã lêu lổng rồi, nên kỹ năng chào hỏi người khác hơi tệ một chút.” Tư thế này sao trông thật giống nô tài Lý Liên Anh với thái hậu Từ Hi vậy a.

Trong lòng tôi có một vạn điều không vui, tôi làm cái gì vậy? Sao thấy nàng giống như chuột thấy miêu thế? Tôi lại không nợ nàng cái gì cả.

Nghĩ đến đây, lại ngẩng đầu ưỡn ngực lên, “Tôi hôm qua có gặp người lần trước các ngươi nói với tôi: Phương Thiên Tình. Đáng tiếc các ngươi tới muộn một chút, nếu không là gặp được rồi!”

Nghe xong Khương Miểu hai bên lông mi đều nhướng lên, “Phương Thiên Tình?”

Tôi gật gật đầu, “Đúng vậy a, Phương Thiên Tình mới về nước, làm chung công ty với anh chàng bạn cũ kia. Tôi nhắc đến ngươi và Hạ Tuyết với nàng, nàng nói không ngờ bạn cũ còn có thể nhớ đến nàng như vậy, thực cảm động đó. Nói không chừng mấy ngày nữa các ngươi cũng phải dẫn bạn cũ đi ăn a.”

Hắc, cũng không biết đến lúc đó sẽ ra sao đây. Tôi thấy rất khoái chí, các ngươi luôn khi tôi là thế thân, được, lần này tôi giúp các ngươi đem chân thần mời ra rồi đó, xem các ngươi làm ầm ỹ ra sao!

Quả nhiên, sắc mặt Khương Miểu biến hóa, “Ngươi nhắc đến Hạ Tuyết với nàng?”

Nhìn sắc mặt Khương Miểu đột nhiên lạnh như sương, tôi lại cảm thấy không ổn, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì gật gật đầu.

Nàng nhíu mày suy nghĩ, sắc mặt dịu đi một chút, phỏng chừng là muốn nói tôi không biết gì cả nên nếu có hành động giao tiếp lôi kéo làm quen như vậy cũng thực bình thường, “Người không biết vô tội “, nàng cũng không nói gì thêm nữa.

Trong lòng tôi âm thầm cảm ơn số mình may mắn, nếu nàng biết Hạ Tuyết đã nói hết cho tôi nghe, chắc sẽ không dễ dàng tha cho tôi như vậy đâu nhỉ?

Hỏi tôi tên và điện thoại công ty của Lôi Văn, Khương Miểu khách khí mà mời tôi ra khỏi phòng.

Trở lại chỗ ngồi của mình, xuyên qua bức tường bằng thủy tinh, tôi có thể thấy Khương Miểu đang gọi điện thoại, vẻ mặt rất nghiêm túc. Thở dài một hơi, tôi cảm thấy mình hình như đã hành động rất ngốc.

Nhưng nhìn Khương Miểu nói chuyện điện thoại xong như có điều gì suy nghĩ, tôi hơi khó hiểu, nàng vì sao lại khẩn trương với chuyện của Hạ Tuyết với Phương Thiên Tình vậy chứ? Không giống phong cách thường ngày “Tự dọn tuyết trước cửa” (mạnh ai nấy lo) của nàng chút nào.

Tôi theo bản năng mà gãi lỗ tai. Đột nhiên lóe ra một ý nghĩ, đừng nói là Khương Miểu tiểu thư có tình cảm với Phương Thiên Tình hay là Hạ Tuyết nhé?

~~~